Chương 90: Võ Thánh
Trong tình huống bình thường, ánh mặt trời luôn tạo cho con người cảm giác ấm áp, từ bi với chúng sinh nhưng khi tia sáng này vừa xuất hiện, nó lại như phượng hoàng rực lửa bay lượn trên chín tầng mây, chỉ cần nhìn thoáng qua là đã tạo cảm giác như toàn thân muốn tan chảy.
Người xem chung quanh còn như thế huống chi là kẻ đang phải chịu đựng uy lực của nó như Trình Phá Sơn, tình trạng thế nào thì ai cũng đoán được. Ông ta xót xa nhận ra sức mạnh truyền tới từ cánh tay như núi lớn đè xuống, còn ông ta lại như con khỉ bị đè bên dưới, cho dù dùng hết mọi cách cũng không thể trốn khỏi sự điều khiển của đối phương.
“Ầm!”
Võ đài sụp đổ, khán giả bên dưới sợ hãi chạy tán loạn, vội vàng né tránh đất đá bay tứ tung, nhưng lại có nhiều nhìn trợn mắt nhìn võ đài, vậy mà họ chỉ thấy bụi đất đầy trời.
Đừng nói người xem bên dưới, ngay cả mấy ông lớn của ba tỉnh, thậm chí là hai võ sĩ kiến thức rộng rãi như Tôn Hoài hưng và chú ba, họ cũng trừng to hai mắt, không biết nên lộ ra biểu cảm gì.
Đợi tới khi bụi đất tan hết, ánh mắt mọi người càng thêm đờ đẫn, hóa ra không chỉ võ đài sụp mà ngay cả mặt đất cứng rắn cũng bị nổ thành một cái hố to, chẳng khác gì thiên thạch rơi xuống Trái Đất.
“Đây, đây là võ công sao?”
Trái tim mọi người không ngừng đập mạnh, cảnh này khiến họ quá chấn động, sợ là sức tàn phá của một quả lựu đạn cũng không thể sánh bằng chiêu thức này.
Trong hố sâu, Diệp Thành đang chắp hai tay sau lưng, đứng vô cùng ngạo nghễ, dưới chân là Trình Phá Sơn chỉ còn nửa trên của cơ thể.
Tuy chỉ còn lại nửa người nhưng vì điều kiện cơ thể quá tốt nên Trình Phá Sơn vẫn còn thoi thóp, môi ông ta cố gắng động đậy, run rẩy phát ra tiếng:
“Cậu... Đây là công pháp gì?”
Vẻ mặt Diệp Thành vẫn bình thản như cũ, anh thờ ơ đáp: “Đây là chiêu thứ nhất trong Tiên Võ Tứ Thức - Trường Hà Lạc Nhật, nó có tổng cộng bốn chiêu Nhật Nguyệt Tinh Thần nhưng ông quá yếu, ngay cả chiêu đầu tiên thôi cũng không đỡ nổi”.
“Thì ra là thế... Tiên Võ Tứ Thức à? Đây là cảnh giới Võ Thánh!”, Trình Phá Sơn mệt mỏi ngã ra hố, hai mắt vô thần nhưng nụ cười trên môi lại rất thoải mái: “Có thể tận mắt chứng kiến bản lĩnh như thế thì dù có chết... tôi cũng cảm thấy quang vinh!”
Hai chữ cuối cùng vừa được nói xong, Trình Phá Sơn thanh thản nhắm hai mắt lại, mọi người có thể nhìn thấy là trên môi ông ta còn vương nụ cười như thể chết trong tay Diệp Thành là một vinh dự.
Lúc này, Diệp Thành mới dời mắt, thản nhiên nói: “Người tiếp theo!”
Hiện trường im như tờ, còn ai dám tiến lên khiêu chiến nữa chứ. Dù là doanh nhân giàu có hay du khách bình thường, không có một ai, không một âm thanh nào vang lên, thậm chí họ cũng không dám thở mạnh.
Thế giới quan của nhiều người đã bị phá vỡ, dù là Trình Phá Sơn đạp nước tới hay một quyền kinh người của Diệp Thành, tất cả đều bị chấn động, dù đây là thời đại khoa học kỹ thuật nhưng võ đạo vẫn đáng sợ như thế.
Từ lúc Diệp Thành lên võ đài tới lúc chiến thắng cũng chỉ có vài phút trôi qua, nhưng những điều anh làm trong vài phút này thì không ai có thể với tới dù phải tốn cả một đời.
Người này, người này còn là con người sao?
Nhìn uy lực một quyền của Diệp Thành, ai cũng cảm thấy tim run lên, hận không thể quỳ xuống vái lạy anh.
Thẩm Thiên Minh kích động tới mức nước mắt tuôn rơi, Thẩm Minh Nhan cũng hưng phấn tới rưng rưng sắp khóc, mấy ông lớn Giang Thành vui sướng ríu rít như chim sẻ, họ chỉ cảm thấy mọi ấm ức trước đó đều đáng giá, hôm nay đúng là nở mày nở mặt.
Bà hoàng Dương Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng bà ta cũng không phải bị Trình Phá Sơn làm nhục nhưng Diệp Thành này lại mạnh mẽ hơn hẳn, nếu cậu ta muốn thống nhất ba tỉnh thì sợ là mình không thể nào phản kháng.
Bà ta nhìn chung quanh, thấy trên mặt mấy ông lớn tỉnh Tô Bắc là biểu cảm nịnh nọt, hận không thể quỳ rạp dưới chân Diệp Thành thì không nhịn được mà thở dài.
Dương Lâm biết lúc này, tỉnh Tô Bắc không giữ nổi rồi.
So với mấy nhân vật máu mặt đang hân hoan của Giang Thành, mấy ông lớn đang đứng ngồi không yên của tỉnh Tô Bắc thì mấy “đại ca” tỉnh Tô Nam lại hoàn toàn ngỡ ngàng và tuyệt vọng. Họ đã quen có nhà họ Trình che chở, muốn làm gì thì làm nhưng hôm nay, cái ô này đã bị xé nát, họ mới giật mình nhận ra mình đã biến thành hoa trong nhà kính, cực kỳ yếu ớt, không chịu nổi một đòn.
Toàn thân Trương Kha mềm nhũn, trượt từ trên ghế xuống đất. Nỗi sợ hãi đang bủa vây đầu óc gã, cơ thể hoàn toàn không thể kiểm soát, trong lòng là hối hận và tuyệt vọng.
Trước đó Diệp Thành bắt gã giao gia sản ra, gã ỷ vào sự che chở của Trình Phá Sơn mà định quỵt nợ nhưng giờ ô dù chết rồi, còn ai cứu được gã đây? Ai dám cứu?
Còn về người xem, họ sợ hãi và thán phục, thủ đoạn như thần tiên của Diệp Thành đã chinh phục tất cả. Trong mắt nhiều thiếu nữ dâng lên mấy ngôi sao lấp lánh, trên mặt là sùng bái và ái mộ khi nhìn bóng dáng đứng sừng sững trên võ đài.
Trâu Hổ và Tiểu Điệp lại cảm thấy cảm xúc ngổn ngang phức tạp, trừ vui sướng và thán phục, họ còn hơi kích động, kích động vì lời nói mà Diệp Thành đã nói với họ trước khi lên võ đài.
Nhân sinh trăm thái, Diệp Thành không quá hứng thú với nó, tuy Trình Phá Sơn là đại sư võ đạo nhưng trong mắt anh, ông ta chẳng khác nào con kiến.
Tiên Võ Tứ Thức vốn là công pháp tu chân, là công pháp nhập môn của danh môn chính phái Huyền Tông, vì vậy, dù nó chỉ có tác dụng giúp cơ thể cường kiện, mạnh mẽ nhưng đối với thế giới cấp thấp như Địa Cầu thì nó vẫn có sức mạnh đánh nát đá, xé rách trời.
“Tiên Võ Tứ Thức này đúng là dùng tốt, thí nghiệm cũng có kết quả rồi, sau này phải tìm cơ hội để bố học một chút!”
Diệp Thành vừa suy nghĩ vừa liếc mắt chung quanh, đối với việc ba tỉnh tranh giành lợi ích, anh chẳng muốn quan tâm nhưng có vài người cũng nên trừng trị một chút.
Dưới chân dùng lực, anh nhảy lên chỗ Trương Kha, người này đâu còn dáng vẻ kiêu ngạo như trước. Cơ thể xụi lơ trên đất, co rúm: “Diệp, Diệp Tiên sư, xin cậu tha cho tôi!”
Diệp Thành hừ lạnh: “Trước đó tôi đã tha cho anh một lần, bảo anh dâng toàn bộ tài sản lên mà anh lại chẳng biết tuân thủ, dám dẫn Trình Phá Sơn tới để giết tôi. Nếu không giết anh, há chẳng phải khiến người trong thiên hạ cảm thấy Diệp mỗ này dễ bắt nạt sao?”
Thấy Diệp Thành ép sát từng bước, Trương Kha cắn răng móc súng từ trong ngực ra quát: “Cậu đừng tới đây, đừng tới gần!”
Diệp Thành khinh miệt liếc đối phương một cái, anh đột nhiên giơ tay túm lấy súng, đặt nó chĩa vào trán mình, cười lạnh: “Anh bắn đi, bắn!”
“A...”
Trương Kha giật mình, con ngươi suýt lồi ra khỏi hốc mắt, ấn mạnh cò súng, một âm thanh “pằng” vang lên rồi viên đạn rơi xuống đất.
Mà chung quanh Diệp Thành lại có một tầng hào quang màu vàng nhạt đang tỏa sáng, anh vẫn cười lạnh, không hề bị thương dù chỉ một cọng tóc.
“Nếu anh muốn giết tôi thì chết đi!”
Diệp Thành lạnh nhạt vỗ tay, nhìn nét mặt đã ngây dại của Trương Kha, sau đó cả người Trương Kha phồng to rồi đột ngột chia năm xẻ bảy, máu tươi và những phần còn lại của chân tay rơi rớt xuống sàn.
“Súng cũng không làm gì được cậu ta sao?”
Mấy ông lớn tỉnh Tô Nam đang định liều chết thử một lần, giờ thấy cảnh này thì đầu như bị xối một xô nước lạnh, họ không dám có ý nghĩ phản kháng nữa.
Cùng lúc đó, chú ba và Tôn Hoài Hưng đã không kiềm nổi kích động mà khóc lớn chạy tới cạnh Diệp Thành, quỳ xuống đất rơi lệ, nức nở nói: “Bái kiến Diệp Võ Thánh, được tận mắt nhìn thấy uy nghiêm của Võ Thánh khi còn sống thì hậu bối sống không uổng phí!”
Trên con đường võ thuật, từ xưa, người mạnh luôn là vua, dù Diệp Thành chỉ mới khoảng hai mươi nhưng hai ông lão này vẫn xưng “hậu bối” trước mặt anh.
Phải biết đây là Võ Thánh, dùng võ đạo nhập Thánh Vực, không sợ vũ khí nóng, không ngại sấm sét gió mưa, cả Hoa Hạ này chỉ có lác đác vài Võ Thánh mà thôi.