Mục lục
Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 519: Thần nữ trở về

“Ha ha ha ha ha!”

Diệu Nhật Chân Quân cười dài một tiếng.

Mà mọi người đều thở dài thất vọng. Cho dù bọn họ sớm đã hoài nghi, nhưng giờ đây lại không thể không tiếp nhận sự thật này.

Thương Lam Tinh cũng tiến lên một bước, ngọn lửa màu lam cháy hừng hực quanh người đốt thẳng lên bầu trời, nghiêm nghị nói: “Diệp Thành phạm phải trọng tội, tự ý tước đoạt huyết mạch vương tộc, còn không mau khoanh tay chịu trói, chờ đợi sự phán xét của vương đình đi?”

“Trọng tội?”

Diệp Thành lắc đầu cười khinh thường: “Tôi đường đường là Chân Quân Hoa tộc, một trong những cường giả mạnh nhất. Nam Hiền chỉ là một con kiến lại dám mạo phạm tôi, động chạm vào tôn nghiêm của tôi. Đừng nói là tước đoạt huyết mạch của anh ta, cho dù giết anh ta thì đã làm sao? Ai có thể phản bác được chứ?”

Diệp Thành vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều không thể không thừa nhận lời anh nói là sự thực.

Chân Quân cao quý đến nhường nào, như thần tiên trên trời. Dám mạo phạm đến tôn nghiêm của Chân Quân, đừng nói là giết người, cho dù là tru di cửu tộc cũng xem như là xử nhẹ rồi. Có vài vị Chân Quân bởi vì bị mạo phạm liền điên cuồng tiêu diệt cả một môn phái.

Vì thế nên thế gian vô cùng kính sợ Chân Quân.

“Không cần phải ngụy biện, Lục vương tôn điện hạ dù sao cũng là dòng chính của huyết mạch vương tộc Nam Ly chúng tôi. Là giết hay là phế đi đều do vương tộc Nam Ly chúng tôi quyết định, không cần một người ngoài nhúng tay vào”.

Diệu Nhật Chân Quân hừ lạnh một tiếng: “Nam Ly Vương lệnh cho chúng tôi áp giải cậu về vương đình gặp ông ấy, sám hối tội nghiệt mà mình đã gây ra đi, nếu thái độ thành khẩn, cậu vẫn còn có cơ hội lập công chuộc tội”.

“Nếu tôi không đi thì sao?”

Diệp Thành hai mắt híp lại, khóe miệng lộ ra vẻ giễu cợt cười lạnh.

“Vậy thì bổn tọa chỉ có thể đích thân bắt cậu đi gặp ông ấy. Dến lúc đó có lỡ tay giết mấy vạn người Hoa tộc, phá hủy thành Nam Hoa thì đừng trách vì sao bổn tọa lại độc ác”.

Diệu Nhật Chân Quân âm trầm cười một tiếng.

Mà các trưởng lão Hoa tộc đều siết chặt tay lại, nhìn chằm chằm về phía Diệu Nhật Chân Quân, hai mắt giận dữ như tóe lửa. Dao Nhi cũng sợ hãi nắm lấy góc áo của Diệp Thành, càng ngày càng siết chặt hơn, trong lòng lo lắng như lửa đốt.

“Ha ha, dựa vào ông à?”

Diệp Thành nhướng mày, ánh mắt tràn đầy sự khinh thường.

Mọi người cũng cảm thấy không ổn cho lắm. Hai người đều là Xuất Khiếu trung kỳ, Diệu Nhật Chân Quân tuy mạnh nhưng cũng chỉ hơn Diệp Thành một chút mà thôi. Muốn anh giơ tay chịu trói, thậm chí là quỳ xuống xin tha thì có chút tự cao tự đại rồi. Diệp Thành cho dù là đánh không lại thì cũng có thể chạy trốn vô cùng dễ dàng.

“Nếu chỉ có một mình bổn tọa thì sẽ không nắm chắc như thế. Nhưng nếu thêm dội hộ vệ Cực Tinh và Đạp Nguyệt thì sao?”

Diệu Nhật Chân Quân cười lạnh tự tin nói ra.

Khi lời của ông ta vừa nói ra, trong không trung đột nhiên vang lên hai tiếng sét lớn dánh xuống, liền nhìn thấy hai nhóm phi thuyền khổng lồ che phủ cả đất trời từ trong không trung xuất hiện. Mỗi nhóm có hơn trăm chiếc phi thuyền khổng lồ che lấp cả bầu trời. Những phi thuyền khổng lồ này đã sớm có mặt ở thành Nam Hoa rồi, chẳng qua lúc đó có pháp bảo che dấu tung tích mà thôi.

Hai người đứng ở vị trí đầu tiên, một người mặc mũ giáp màu bạc, một người có những ngôi sao sáng chói trên áo, trên mặt hai người đều tỏ vẻ khinh thường từ trên cao nhìn xuống.

“Là thống lĩnh của đội hộ vệ Đạp Nguyệt, Nguyệt Ảnh Chân Quân và thống lĩnh của đội hộ vệ Cực Tinh là Tinh Hồn Chân Quân!”

Sắc mặt mọi người đều biến đổi, kinh hãi thốt lên.

Đây đều là những cường giả của vương đình, chỉ cần giậm chân một cái là có thể khiến cho cả thiên hạ chấn động. Nguyệt Ảnh Chân Quân và Tinh Hồn Chân Quân tuy rằng không phải là Xuất Khiếu trung kỳ, nhưng bản lĩnh thần thông của bọn họ vô cùng mạnh mẽ và rất kỳ dị, không hề kém hơn so với các cường giả bậc nhất.

Lại thêm một Thương Lam Tinh là Chân Quân trung phẩm, ở trước mặt Diệp Thành trong chớp mắt đã có đến bốn cao thủ Xuất Khiếu trung kỳ.

“Trời đất ơi, bốn vị Chân Quân Xuất Khiếu ở đây, cho dù là trưởng lão của thất đại huyền môn có ở đây thì cũng sẽ bị vây công đến chết”.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều tái mặt sợ hãi.

“Hộ vệ của vương đình xuất hiện, không cứu được nữa rồi”.

Tiết Mộng Ngưng lắc đầu thở dài, cô ta tuy không lên tiếng chỉ ra Diệp Thành nhưng cũng không có ý định giúp anh, phải biết là kiếm Độc Hỏa Công Tâm của cô ta còn nằm trong tay anh đấy.

Thu Linh Nhi sắc mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc nào.



Mà đám người đại trưởng lão của Huyền Nguyệt Môn cũng lắc đầu nhè nhẹ: “Thật đáng tiếc, cậu ta chỉ kém một chút nữa thôi là có thể như cá chép hóa rồng, bay thẳng lên trời rồi. Sao lại cứ đi trêu chọc vương đình Nam Ly làm gì cơ chứ, bọn họ là chủ nhân thực sự của quần đảo Nam Ngọc này đấy”.

Mà ở trung tâm của cơn bão khủng khiếp này, người Hoa tộc trong lòng vô cùng tuyệt vọng.

Bốn luồng hơi thở Xuất Khiếu mạnh mẽ phi thường, từ trên trời cao ép xuống, làm cho diện tích cả trăm dặm xung quanh bị chấn động không thôi. Nhiều người Hoa tộc có tu vi nhỏ yếu đã bị ép quỳ xuống dưới đất, nếu không phải Hoa Thiên Lăng kích hoạt pháp trận hộ thành kịp thời thì sợ rằng có hàng trăm vạn người bị ép đến chết.

“Diệp Thành, quỳ xuống hoặc là chết!”

Diệu Nhật Chân Quân bay lên không trung, đứng ở giữa trời đất. Sau lưng ông ta có một vầng mặt trời sáng chói tỏa ra nhìn xuống thế gian, từng luồng ánh sáng khủng khiếp khiến cho cả Chân Quân cũng không dám nhìn thằng.

Dưới vầng mặt trời chói sáng màu vàng lấp lánh này, cho dù là Diệp Thành hay là toàn bộ Linh Miếu đều biến thành nhỏ bé không đáng kể.

Các Chân Quân khi xuất hiện đều có dị tượng quanh người, trên bầu trời trăng sáng ngưng kết lại, có các vì sao rơi xuống, có ngọn lửa xanh cháy hừng hực muốn đốt cháy mọi thứ. Trên bầu trời thành Nam Hoa giống như là địa ngục giáng xuống, uy thế làm chấn động cả trời đất, khiến cho chúng sinh đều phải biến sắc sợ hãi. Đám người Dao Nhi và Hoa Thiên Lăng sắc mặt đều trắng bệch như tờ giấy, trái tim run rẩy như rớt xuống vực sâu vạn trượng.

Giờ phút này Diệp Thành đã bị ép vào tuyệt cảnh…

“Xong rồi, xong hết rồi”.

Có trưởng lão Hoa tộc cả người phát lạnh, run rẩy sợ hãi nói ra. Một số người như Hoa Lộng Ngọc thậm chí còn oán hận nhìn về phía Diệp Thành, cho rằng tất cả đều là thù hận do anh kéo đến.

“Bốn vị Chân Quân, mặt mũi của Diệp Thành cũng đủ lớn đấy. Trận địa như thế này lại có thêm ba vị thống lĩnh đã đủ để tiêu diệt toàn bộ một môn phái lớn rồi”.

Thanh Mi Tiên Tử ngạc nhiên nói.

“Tôi muốn xem xem, đối mặt với trận địa chắc chắn phải chết như thế này, Diệp Thành sẽ chạy trốn hay là ứng chiến đây”.

Lâm Quảng Lăng ở bên cạnh cầm bình rượu uống liền một ngụm, cười lạnh theo dõi.

Mà lúc này trên ở mặt đất, một đoàn chiến thuyền từ trên không dồng loạt đáp xuống. Binh sĩ của ba đội hộ vệ phân ra ba hướng như hóa thành thủy triều bao vây chặt chẽ cả thành Nam Hoa, cho dù là một giọt nước cũng không thể nào lọt qua, những chiến sĩ này tu vi thấp nhất cũng là Tu Thể đỉnh phong, Ngưng Đan cũng có không ít.

Mỗi một đội hộ vệ đều có số lượng hơn mười vạn người, mặc một bộ linh giáp giống nhau, tay cầm linh binh, kết thành tầng tầng trận pháp vây xung quanh thành Nam Ngọc. Dưới sự thống lĩnh của các cường giả Kim Đan ngưng tụ thành một trận pháp cực lớn có uy lực vô cùng khủng khiếp. Từng người trong những chiến sĩ này nếu tách ra thì đều không đáng nhắc tới, nhưng nếu là mười vạn tu sĩ cấp bậc Tu Thể liên hợp thành trận pháp cực lớn thì cho dù là Chân Quân cũng phải né tránh mà thôi.

“Ong!”

Vầng mặt trời vàng kim, mặt trăng bạc và các ngôi sao rơi xuống, các dị tượng liên tiếp xuất hiện ở bên ngoài thành Nam Ngọc. Đó chính là sự mở đầu cho đội hình chiến đấu của ba đội hộ vệ, bọn họ bay vào không trung, từng bước từng bước tiếp cận thành Nam Hoa.

“Diệp Thành, buông tay chịu trói đi”.

Diệu Nhật Chân Quân đứng ở trên đỉnh của vầng mặt trời, ánh mắt lãnh đạm bình tĩnh nói.

“Đương nhiên cậu cũng có thể bỏ trốn. Nhưng mười vạn người trong thành Nam Hoa này thậm chí là sinh mạng của hàng tỷ người dân Hoa hạ cũng không giữ được đâu”.

“Bổn tọa sẽ giết thật sạch sẽ tất cả, từ các tu sĩ cho đến phàm nhân, chắc chắn không để một ai có thể sống sót đâu. Khiến cho cả quần đảo Nam Ngọc không còn một mống Hoa tộc nào nữa. Cậu có thể không tin nhưng bổn tọa được người ta gọi là ‘vạn nhân đồ’. Cả đời này đã giết cả trăm nghìn người, không ngại đồ sát thêm một Hoa tộc đâu”.

Mà ở trung tâm của cơn bão khủng khiếp này, người Hoa tộc trong lòng vô cùng tuyệt vọng.

Bốn luồng hơi thở Xuất Khiếu mạnh mẽ phi thường, từ trên trời cao ép xuống, làm cho diện tích cả trăm dặm xung quanh bị chấn động không thôi. Nhiều người Hoa tộc có tu vi nhỏ yếu đã bị ép quỳ xuống dưới đất, nếu không phải Hoa Thiên Lăng kích hoạt pháp trận hộ thành kịp thời thì sợ rằng có hàng trăm vạn người bị ép đến chết.

“Diệp Thành, quỳ xuống hoặc là chết!”

Diệu Nhật Chân Quân bay lên không trung, đứng ở giữa trời đất. Sau lưng ông ta có một vầng mặt trời sáng chói tỏa ra nhìn xuống thế gian, từng luồng ánh sáng khủng khiếp khiến cho cả Chân Quân cũng không dám nhìn thằng.

Dưới vầng mặt trời chói sáng màu vàng lấp lánh này, cho dù là Diệp Thành hay là toàn bộ Linh Miếu đều biến thành nhỏ bé không đáng kể.

Các Chân Quân khi xuất hiện đều có dị tượng quanh người, trên bầu trời trăng sáng ngưng kết lại, có các vì sao rơi xuống, có ngọn lửa xanh cháy hừng hực muốn đốt cháy mọi thứ. Trên bầu trời thành Nam Hoa giống như là địa ngục giáng xuống, uy thế làm chấn động cả trời đất, khiến cho chúng sinh đều phải biến sắc sợ hãi. Đám người Dao Nhi và Hoa Thiên Lăng sắc mặt đều trắng bệch như tờ giấy, trái tim run rẩy như rớt xuống vực sâu vạn trượng.

Giờ phút này Diệp Thành đã bị ép vào tuyệt cảnh…

“Xong rồi, xong hết rồi”.

Có trưởng lão Hoa tộc cả người phát lạnh, run rẩy sợ hãi nói ra. Một số người như Hoa Lộng Ngọc thậm chí còn oán hận nhìn về phía Diệp Thành, cho rằng tất cả đều là thù hận do anh kéo đến.

“Bốn vị Chân Quân, mặt mũi của Diệp Thành cũng đủ lớn đấy. Trận địa như thế này lại có thêm ba vị thống lĩnh đã đủ để tiêu diệt toàn bộ một môn phái lớn rồi”.

Thanh Mi Tiên Tử ngạc nhiên nói.

“Tôi muốn xem xem, đối mặt với trận địa chắc chắn phải chết như thế này, Diệp Thành sẽ chạy trốn hay là ứng chiến đây”.

Lâm Quảng Lăng ở bên cạnh cầm bình rượu uống liền một ngụm, cười lạnh theo dõi.

Mà lúc này trên ở mặt đất, một đoàn chiến thuyền từ trên không dồng loạt đáp xuống. Binh sĩ của ba đội hộ vệ phân ra ba hướng như hóa thành thủy triều bao vây chặt chẽ cả thành Nam Hoa, cho dù là một giọt nước cũng không thể nào lọt qua, những chiến sĩ này tu vi thấp nhất cũng là Tu Thể đỉnh phong, Ngưng Đan cũng có không ít.

Mỗi một đội hộ vệ đều có số lượng hơn mười vạn người, mặc một bộ linh giáp giống nhau, tay cầm linh binh, kết thành tầng tầng trận pháp vây xung quanh thành Nam Ngọc. Dưới sự thống lĩnh của các cường giả Kim Đan ngưng tụ thành một trận pháp cực lớn có uy lực vô cùng khủng khiếp. Từng người trong những chiến sĩ này nếu tách ra thì đều không đáng nhắc tới, nhưng nếu là mười vạn tu sĩ cấp bậc Tu Thể liên hợp thành trận pháp cực lớn thì cho dù là Chân Quân cũng phải né tránh mà thôi.

“Ong!”

Vầng mặt trời vàng kim, mặt trăng bạc và các ngôi sao rơi xuống, các dị tượng liên tiếp xuất hiện ở bên ngoài thành Nam Ngọc. Đó chính là sự mở đầu cho đội hình chiến đấu của ba đội hộ vệ, bọn họ bay vào không trung, từng bước từng bước tiếp cận thành Nam Hoa.

“Diệp Thành, buông tay chịu trói đi”.

Diệu Nhật Chân Quân đứng ở trên đỉnh của vầng mặt trời, ánh mắt lãnh đạm bình tĩnh nói.

“Đương nhiên cậu cũng có thể bỏ trốn. Nhưng mười vạn người trong thành Nam Hoa này thậm chí là sinh mạng của hàng tỷ người dân Hoa hạ cũng không giữ được đâu”.

“Bổn tọa sẽ giết thật sạch sẽ tất cả, từ các tu sĩ cho đến phàm nhân, chắc chắn không để một ai có thể sống sót đâu. Khiến cho cả quần đảo Nam Ngọc không còn một mống Hoa tộc nào nữa. Cậu có thể không tin nhưng bổn tọa được người ta gọi là ‘vạn nhân đồ’. Cả đời này đã giết cả trăm nghìn người, không ngại đồ sát thêm một Hoa tộc đâu”.

Tính mạng của hàng tỷ sinh mệnh ở trong lời của lão giống như là mấy con kiến nhỏ bé, có thể tùy ý chà đạp giết chóc không thương tiếc. Diệu Nhật Chân Quân lúc này mới giống như một Chân Quân coi thường tất cả mọi thứ. Những người Hoa tộc nghe được lời này đều cảm thấy như ở trong hầm băng, cả người liên tục run rẩy sợ hãi đến tột cùng.

Diệp Thành chắp hai tay sau lưng, đứng tại chỗ nhìn lên trời với ánh mắt bình thản không chút gợn sóng.

“Diệp Chân Quân, nếu là tôi thì tôi sẽ đầu hàng. Nam Ly Vương xưa nay vốn rất coi trọng thiên tài, ông ấy nhất định sẽ chủ trì công đạo, sẽ không giết cậu đâu. Cậu nghĩ đi, tính mạng của một người quan trọng hay là tính mạng của hơn mười vạn người Hoa tộc này quan trọng hơn?”

Lâm Quảng Lăng cười lớn, chế giễu nói.

Mà lúc này, Diệp Thành khóe miệng hơi nhếch lên, khẽ lắc đầu nhè nhẹ.

“Ý cậu là không muốn đầu hàng ư?”

Nhìn thấy dáng vẻ của cậu ta, Lâm Quảng Lăng ánh mắt lạnh lẽo, giống như cáo mượn oai hùm liên tục mắng chửi Diệp Thành.

Nhưng mà ngay giây tiếp theo, lồng ngực của hắn đã bị một mũi tên sắc bén xuyên thủng, mũi tên hiện ra màu tím, sau khi xuyên qua trái tim của Lâm Quảng Lăng tạo thành một cái động lớn, nó trực tiếp tan biến vào trong cơ thể của hắn, tiêu diệt hoàn toàn thần hồn và Kim Đan không để lại một chút vết tích nào.

“Ý của Chủ Quân chúng tôi là, các người quá yếu ớt, căn bản không có một chút uy hiếp nào với anh ấy cả”.

Giọng nói ôn hòa bình tĩnh đột nhiên vang lên, lại khiến cho tất cả mọi người của Hoa tộc tinh thần sảng khoái, lộ ra thần sắc vui vẻ như vừa trút được gánh nặng, mà Diệp Thành cũng nhếch miệng mỉm cười vui mừng.

Bởi vì mọi người đều biết Thần nữ của Hoa tộc – Ân U Liên trở về rồi!

 



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK