Tất cả đệ tử đại giáo bại trận đều mím môi, sắc mặt sa sầm.
Lần này viễn chinh thất bại quá thê thảm, dù bọn họ có còn sống quay về tinh hà ngoại vực thì cũng không thể đối mặt với cơn giận của giáo chủ và lãnh đạo cấp cao của thần giáo. Ngay cả những tu sĩ biển sao đứng xem cũng đồng cảm.
Bọn họ hiểu rõ, từ hôm nay trở đi, sự tích bất cứ ai của các giáo biển sao đến tinh hà bị lãng quên đều được các tông môn lớn tôn làm khách quý, bất cứ tu sĩ Nguyên Anh nào cũng có thể dễ dàng càn quét tinh vực bị lãng quên đã một đi không trở lại. Bởi vì ở Địa Cầu, ở tinh vực bị lãng quên đã có một vị chủ nhân mới.
Sương Diệp Chân Tiên - Diệp Thành!
So với họ, Địa Cầu lại vui mừng tột cùng. Từ trên trời nhìn xuống, Địa Cầu to lớn hóa thành một vùng biển hoan hỉ.
Vô số chiếc mũ được tung lên trời, từng đợt pháo hoa ăn mừng bung tỏa rực rỡ trên bầu trời thành phố. Bất kể là người da trắng, người da đen, hay là người da vàng trên Địa Cầu đều mặc sức ôm người bên cạnh, khoan khoái la to, chỉ mong được lan tỏa nỗi xúc động của mình với bên ngoài.
Các đệ tử phái Sương Diệp thì càng phấn khởi vô cùng, mừng phát khóc.
“Tốt quá, thật sự tốt quá rồi!”
“Bao nhiêu năm qua, Địa Cầu bị coi là nơi yếu nhất dải Ngân Hà, linh khí khô cạn, đạo thống không trọn vẹn, thậm chí những cao thủ ở hành tinh khác còn lười đến đây. Năm xưa, Hiên Viên Đại Đế của tộc chúng ta còn bị thánh địa Lăng Tiêu giam cầm. Ai mà ngờ hôm nay, Địa Cầu có thể bước lên đỉnh cao của tinh vực bị lãng quên một lần nữa, thậm chí là không còn phải sợ các đại giáo biển sao!”
Vài cao thủ thâm niên của tông môn Thượng cổ như Lữ Vân Trường, Quán Vân tiên tử đều rơi nước mắt.
Về phần những người trẻ tuổi như Bạch Vân Thường, Lữ Khinh Mộc, Lữ Khinh Vũ, trên mặt họ lộ vẻ khát khao mơ ước, chỉ mong có thể đứng bên cạnh Diệp Thành, cùng hưởng vinh quang với anh vào thời khắc này.
Ngay cả người lạnh lùng như Minh Sương, kiêu ngạo như Phong Linh cũng không kìm được ánh mắt lấp lánh. Phải biết rằng đây chính là vinh quang của Chân Tiên!
“Đúng vậy, mười năm nay, Địa Cầu đã chịu không biết bao nhiêu áp bức nhục nhã, hôm nay cuối cùng cũng có thể nở mày nở mặt, quang minh chính đại tuyên bố Địa Cầu chính là trung tâm tinh vực bị lãng quên, còn Hoa tộc ta chính là chủng tộc mạnh nhất tinh vực này”.
Tần Sương siết chặt nắm đấm, tràn đầy hãnh diện.
Những trưởng lão còn sống của Hoa tộc run rẩy chống gậy, nước mắt giàn giụa.
Aokawa Sakura, Thẩm Minh Nhan càng không dằn được niềm vui trong lòng, vọt lên trời, bay ra ngoài chuẩn bị chào đón Diệp Thành trở về.
So với họ, các Nguyên Anh ngoại vực như Thiên Huệ lão tổ, Ma La và vài trưởng lão của Hắc Phong Môn đến tìm Ma La lại có trăm mối cảm xúc đan xen. Mặc dù bọn họ kính nể sức mạnh của Diệp Thành, nhưng trong lòng vẫn có chút không cam.