Mục lục
Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Tôn giả Bằng không đợi ai đáp mà đã giơ ba ngón tay, hừ lạnh:  

             “Điều này có nghĩa tông môn đó không chỉ có một Chân Tiên Hợp Đạo mà có rất nhiều Hợp Đạo. Một khi Chân Tiên chết thì sẽ bị đại giáo trừ tên”.  

             “Mà Trường Sinh Giáo này đang có một thế hệ trẻ cực thịnh vượng, xấp xỉ Chân Tiên đã có tới ba người!”  

             “Ba người?”  

             Ai cũng hít ngược một hơi.  

             Người tu chân cảnh giới Hợp Đạo được tôn là Chân Tiên, được coi là thần tiên chân chính, đến cấp độ đó thì không coi là một sinh mạng thể mà là người có địa vị tối cao.  

             Chân Tiên Hợp Đạo có tuổi thọ một trăm nghìn năm, dù là sau khi chết, cơ thể không thối rữa, nghe nói thánh địa Lăng Tiêu nằm trên Thánh Sơn chính là do Chân Tiên Lăng Tiêu hóa thành sau khi chết.  

             Thánh địa Lăng Tiêu chỉ ra một Chân Tiên Lăng Tiêu, hơn nữa còn là vào một trăm nghìn năm trước, vang danh khắp Ngân Hà, bất diệt suốt một trăm nghìn năm.  

             Mà Trường Sinh Giáo có rất nhiều Chân Tiên, thế hệ này thôi đã có ba người, vậy nó đáng sợ cỡ nào? Không nói những thứ khác, chỉ một vị Chân Tiên giá lâm cũng đủ để quét ngang cả dải Ngân Hà, bao gồm cả những hành tinh chung quanh.  

             “Thế hệ này của Trường Sinh Giáo đúng là có không ít kỳ tài đáng khủng bố!”, tôn giả Bằng lắc đầu nói.  

             “Cho tới tận bây giờ, Trường Sinh Giáo đã thống trị ba trăm ba mươi bảy hành tinh trong vũ trụ, chiếm lấy tinh vực Mệnh Thần. Mỗi một hành tinh đều không nhỏ hơn dải Ngân Hà, Nguyên Anh vô số, sợ là hơn nghìn ấy chứ. Chỉ điều này thôi cũng không thể được coi là tông môn hàng đầu, ít nhất Vạn Yêu Môn của ta cũng chẳng kém hơn bao nhiêu!”  

             “Thế còn chưa tính là tông môn hàng đầu á?”  

             Ân U Liên trợn to hai mắt, những người khác cũng biến sắc.  

             Những hành tinh có sinh mệnh trong dải Ngân Hà này có được tới ngưỡng ba trăm ba mươi bảy không thì khó mà nói, Trường Sinh Giáo thống trị mấy trăm hành tinh, chiếm cả một tinh vực, có ba Chân Tiên trấn thủ, Nguyên Anh như mưa, thế mà còn không coi là tông môn đỉnh cấp?  

             “Hừ, Trường Sinh Giáo chỉ là kẻ oai phong trong một góc hẻo lánh thôi, so với đại giáo trong trung tâm Tinh Hà, thậm chí là thánh địa thái cổ có Cổ Thánh Nhân thì chỉ là một tông môn nhỏ nhà quê!”  

             Tôn giả Bằng hừ lạnh một tiếng: “Thế càng không cần phải nói tới những tiên tông chân chính đứng trên đỉnh vũ trụ xưng vương xưng bá ở trung tâm Tinh Hà!”  

             Nói tới đây, trong mắt của tôn giả Bằng luôn kiêu ngạo lại xuất hiện tia sợ sệt và kính trọng.  

             Dường như nhắc tới tên là một loại sỉ nhục. Lão chậm rãi nói, ngữ điệu nghiêm trọng vô cùng, gằn từng chữ:  

             “Đó chính là tông môn của tiên nhân. Tiên tông, không tiên sao có thể thành tông? Ở đó đều có Tiên Tôn cảnh giới đã phi thăng trấn giữ, trước mặt đạo giáo nghìn vạn năm này, chúng ta là cái gì? Là con kiến hôi thôi!”  

             Tôn giả Bằng nói, lắc đầu than thở, thở dài, nhất thời cảm thấy trong lòng rã rời.  

             Ngược lại, Ân U Liên lại cảm thấy như nghe sách trời vì cách quá xa, họ chẳng thể hiểu được, chỉ có Diệp Thành là cứng người, dừng lại như đang nhớ lại gì đó, một giây sau anh đã khôi phục như ban đầu.  

             Người tu chân cảnh giới Phi Thăng được gọi là Tiên Tôn, nghĩa là tôn sư của trăm tiên, cảnh giới kiếp trước của Diệp Thành là phi thăng tới cảnh giới Độ Kiếp, danh hiệu Tiên Đế, nghĩa là... vua của vạn tiên!  

             “Thôi, không nói những thứ này nữa, kéo xa quá rồi, nói về mảnh đất tiên này đi!”  

             Tôn giả Bằng dụi đầu thuốc, chuyển chủ đề: “Các người có biết vì sao tu si Nguyên Anh của dải Ngân Hà không mạnh như Nguyên Anh của chúng ta ở ngoài không?”  

             Câu này vừa được hỏi, Diệp Thành cũng quay đầu.  

             “Hình như anh trai nói là Địa Cầu, thậm chí là cả dải Ngân Hà, đạo giáo không đầy đủ, pháp tắc không trọn vẹn”.  

             Ân U Liên nghĩ một chút rồi đáp.  

             “Không sai, pháp tắc dải Ngân Hà thiếu một phần, chính là phần này. Không chỉ làm cho Nguyên Anh, Chân Tiên Hợp Đạo, dù là ngụy Nguyên Anh, gnuy Hợp Đạo cũng không đạt được sức mạnh chân chính!”  

             Tôn giả Bằng gật đầu: “Trên thực tế, không chỉ có dải Ngân Hà, thậm chí ở hành tinh, tinh vực bị vứt bỏ, nơi nào cũng có vấn đề này”.  

             “Vì sao lại thế?”  

             Diệp Thành nhíu mày, anh lên tiếng trước, thật ra chính anh đã đoán được tất cả nhưng anh lại muốn xem đối phương biết bao nhiêu.  

             “Không biết, có người nói là ở sâu trong vũ trụ từng có Cổ Thánh Nhân bày ra pháp trận vô thượng ở đây để lấy đi một phần của Thiên Đạo”.  

             “Cũng có người đồn nơi đây là chiến trường của Ma và Thần thời thượng cổ, từng có tiên nhân đổ máu nên đạo mới biến mất. mà có kẻ lại đáp rằng nơi này nói cửa ngõ dị giới xâm nhập vào thế giới nhân loại nên bị pháp tắc bài bác. Nhiều cách nói truyền ra, nhưng không ai nói rõ là nơi này đã xảy ra chuyện gì!”  

             “Thậm chí là dù tu sĩ bên ngoài như ta tiến vào, tu vi trên Nguyên Anh đều bị áp chế, vì thế nơi này mới bị gọi là “tinh vực bị vứt bỏ”, ý nghĩa là nơi này đã bị thần linh vứt bỏ!”  

             Tôn giả Bằng lắc đầu.  

             Nơi bị thần vứt bỏ!  

             Cái tên này khiến mấy cô gái không vui, ánh mắt Diệp Thành hơi co lại.  

             Dù là ai, khi nghe nói quê hương của mình là nơi bị ruồng rẫy, tâm lý đều sẽ không vui.  

             “Đương nhiên, tuy tu vi bị áp chế, nhiều Đại năng, pháp bảo không thể vào hay mang vao nhưng tinh vực này đúng là có không ít thứ, đại cơ duyên mà thần tiên, thánh nhân ngày xưa để lại, giống như đất tiên…”  

             Tôn giả Bằng đang lải nhải nhưng Diệp Thành đã quay đi, trong mắt hiện lên sự sốt ruột.  

             Thực lực của Cố Trường Sinh và tôn giả Bằng chẳng là gì đối với Diệp Thành. Dù chưa tới Nguyên Anh, chỉ dựa vào sức mạnh ba đại thần thể, anh đều có thể đánh thắng họ, thậm chí là giết chết, đây là sự kiêu ngạo của Huyền Thành Tiên Đế.  

             Nhưng Chân Tiên Hợp Đạo thì khác, đây chính là sinh mạng thể cấp thấp nhất khi đặt chân vào cấp bậc thần tiên. Cảnh giới Xuất Khiếu, Nguyên Anh trước đó gọi là Thiên Quân, Chân Quân nhưng cuối cùng cũng chỉ là quân vương phàm trần thôi, nhưng tiên lại khác.  

             Dù là trong tiên tông trong Tinh hà, Chân Tiên Hợp Đạo cũng là sức chiến đấu mạnh mẽ, dù sao cảnh giới Phi Thăng cũng không nhiều mà Tiên Đế Độ Kiếp càng chỉ có một mình Diệp Thành.  

             “Đi thôi!”  

             Diệp Thành lên tiếng.  

             Tốc độ anh nhanh hơn, như một cơn gió, lướt qua đất tiên. Nhiều tiên dược hạ phẩm và cơ duyên nhỏ mà Diệp Thành chẳng thèm lấy, trực tiếp đi qua, vào sâu bên trong.  

             Anh phải nhanh, tông môn Tinh Hà không đáng sợ nhưng khi Chân Tiên Hợp Đạo đặt chân lên Địa Cầu, anh nhất định phải tu thành Nguyên Anh mạnh nhất.  

             “Tên này không muốn sống nữa rồi!”  

             Tôn giả Bằng trợn to hai mắt.  

             Dù là tông môn của lão cử trưởng lão am hiểu cấm chế, trận pháp nhất tới thì khi đối diện với cấm địa thần bí do Cổ Thánh Nhân để lại này, ai cũng phải thận trọng, không dám thả lỏng.  

             Nhưng tôn giả Bằng lại đang kinh ngạc há hốc nhìn cảnh trước mắt.  

             Diệp Thành bước ra, giẫm nát điểm quan trọng của trận pháp. Tuy hai bên có gió mạnh, sóng thần chớp giật nhưng mấy người vẫn an toàn trên đường nhỏ dưới sự dẫn dắt của Diệp Thành, hoàn toàn không gặp vấn đề gì.  

             Đi trên đất tiên nguy cơ bốn bề này mà chân lại chẳng khác nào giẫm lên đất bằng.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK