Đáng tiếc là Diệp Thành có tu vi đại thành, đã sớm luyện thành hồn phách của Thần, nhìn thấu tất cả tiên cơ. Bóng dáng của anh bỗng lướt qua, chỉ thấy bị luồng sức mạnh thần thánh cuồn cuộn kia sượt qua nửa người mà thôi.
Tuy vẫn bị thương, nhưng thần thể viên mãn của anh, cho dù là một kích của Chân Tiên cũng chưa chắc có thể giết chết được, huống hồ chỉ là đòn tấn công mang mấy phần sức mạnh, thế nên anh nhanh chóng phục hồi.
“Giết!”
Diệp Thành nổi giận, giết cho máu chảy thành sông, mười vạn thần quân gần như bị anh giết sạch. Thần Tử Diệt Tận không kịp tránh, bị một kích của anh chém như tương. Ngày hôm đó, trên trời sao, biển máu nhấn chìm tất thảy, cả bầu trời hóa thành một vùng mênh mông màu đỏ.
Uy thế hung hãn chấn động trời xanh!
“Soạt soạt soạt!”
Trong không gian vũ trụ lạnh lẽo, tiếng giết ngập trời, huyết khí nhấn chìm mọi thứ, sóng năng lượng vô tận khuấy động nơi này. Tất cả các tu sĩ ngoại vực đều trợn to mắt, muốn nhìn rõ mọi chuyện đang xảy ra, nhưng cho dù là cường giả Nguyên Anh như Thiên Huệ lão tổ cũng không nhìn rõ được. Mấy tỷ chúng sinh của Địa Cầu cũng chỉ có thể mơ hồ quan sát được qua vệ tinh mờ ảo.
Nhưng ai cũng có thể nhìn thấy, trong đám người đông đúc ở biển máu mênh mông kia, một cường giả toàn thân bao trùm trong tiên quang, tay cầm trường kích màu vàng, đứng ngạo nghễ trên trời sao. Áo đen của anh bay phần phật, hai mắt sáng như đuốc, cho dù cách mấy trăm kilomet, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Giết!”
Sắc mặt Diệp Thành lạnh lùng, mỗi nhát kích quét qua bầu trời đều lấy đi tính mạng của hàng trăm hàng nghìn tu sĩ Kim Đan. Mỗi chiến sĩ thần quân do các thần giáo lựa chọn kĩ càng đều là Kim Đan đỉnh phong, cho dù xếp thành chiến trận thì cũng không thể đỡ được một đòn của Diệp Thành.
Các trưởng lão và thần tướng đại giáo lại càng bị anh đánh cho khiếp đảm.
Chỉ có bốn Thần Tử còn lại mới có thể miễn cưỡng giao đấu với Diệp Thành.
“Keng!”
Đại điện hạ Vân Lam của Kim Ô Môn điều khiển chiến xa, xông lên đầu tiên. Trường thương màu vàng trong tay hắn múa ra như rồng, nhưng bị Diệp Thành tiện tay vung một kích, liền bay ngược trở lại, tóc tai rũ rượi, cả người toàn là vết máu.
Thần Tử Diệt Tận thi triển tuyệt học, cả người như bóng đen lướt qua biển sao, cũng bị Diệp Thành chém một cách dễ dàng.
Về phần hai anh em Kim Tung và Kim Hoa có tu vi yếu nhất, tuy bọn họ liên thủ, diễn hóa một bức Sơn Thủy Chân Hình Thần Đồ, bên trong có thần núi tọa trấn, có tiên tử bay múa, có rắn bay trên trời, vô số tiên linh trong Chân Hình Đồ giáng xuống, đánh về phía Diệp Thành.
Nhưng Diệp Thành chỉ chĩa kích lên bầu trời, Phương Thiên Họa Kích xé toạc trời xanh, sát khí ngút trời chém nát vụn những chân linh vô hình này. Nếu hai anh em họ không nhanh chân chạy trốn thì e là đã chết trong tay anh rồi.
“Không thể nương tay được nữa rồi, Vân huynh, nếu chúng ta còn giữ con át chủ bài thì sợ rằng người chết tiếp theo chính là chúng ta”, sắc mặt Thần Tử Diệt Tận trắng bệch, quay đầu lại nói với Vân Lam.
Vân Lam cắn răng gật đầu, lấy một thanh trường kiếm màu vàng trong lòng ra.
“Ầm!”
Khi thanh tiên kiếm này xuất hiện, một luồng khí tức thần thánh cuồn cuộn bỗng hiện lên trên đó, uy lực khủng khiếp giáng xuống chu vi trăm dặm, vô số Kim Đan chỉ cảm thấy linh hồn và thể xác muốn vỡ tung, trong lòng sợ hãi.