Anh từ từ chuyển động Kim Ô Thần Luân, pháp tắc vô tận xung quanh chợt biến thành sức mạnh vô hình, được Diệp Thành hút vào trong người. Những pháp tắc này có cả đất, lửa, nước, gió, cây, sấm chớp, trời, trăng, sao, sinh tử luân hồi, tạo hóa trùng sinh....
Những pháp tắc đáng sợ này tu sĩ bình thường chỉ cần có được một loại là có thể ngưng luyện nguyên anh. Nếu nắm giữ hai ba loại thì có thể được coi là mạnh trong cảnh giới Nguyên Anh, ngay cả Thần Tử cũng không tu được nhiều lọai như vậy.
Nhưng Diệp Thành không quan tâm. Anh hút hết sức mạnh pháp tắc của cả thế giới, hoàn toàn không sợ bất cứ tạp chất nào.
Hành động này là hành động vô cùng nguy hiểm. Phải biết ngay cả những chất hóa học tiếp xúc với nhau cũng sẽ phát sinh phản ứng mãnh liệt, huống chi là pháp tắc thể hiện quy tắc vạn vật của thế giới?
"Phụt phụt!"
Ba nghìn pháp tắc hóa thành ngọn lửa vô hình điên cuồng thiêu đốt cơ thể Diệp Thành. Không chỉ cơ thể mà thần hồn, kim đan cũng bị nó cắn nuốt.
Lửa pháp tắc là một trong những loại lửa đáng sợ nhất trên đời, dù là đại tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong cũng không muốn bị dính vào, nếu không có thể sẽ bị đày vào luân hồi, thần hồn bị đốt thành hư không.
"Không đủ!"
Đối với sự đúc luyện của ba nghìn lửa pháp tắc, Diệp Thành quát lớn mốt tiếng, há miệng ra. Màu vàng, màu xanh,.... Năm màu, ba loại lửa khác nhau vụt xuống từ đóa hoa sen trong ba bông hoa trên đỉnh đầu.
Thoáng cái, ngọn lửa hừng hực bao trùm cả đại điện Tề Thiên!
Đây là ba loại lửa kết hợp từ tinh, khí, thần, trong Đạo gia nó còn có một cách gọi vô cùng đặc biệt – Tam Muội Chân Hỏa. Ý nghĩa của loại lửa này chính là thiêu đốt tinh, khí, thần của chính mình để lọc lấy tam muội, cho nên uy lực nó vô cùng đáng sợ. Trong vũ trụ nó còn được tôn xưng là “loại lửa có thể thiêu cháy vạn vật”, người có thể tu luyện ra loại lửa này thường đứng trên tất thảy những người cùng cấp bậc với mình, mạnh đến sức khủng khiếp.
Ngay cả khi họ không hề ra tay, chỉ cần phun ra một tia lửa nhỏ xíu từ miệng cũng có thể dễ dàng đốt cháy vô số tu sĩ có cùng cấp bậc.
Trước kia, từng có một cặp đạo lữ tu luyện được Tam Muội Chân Hỏa, người đàn ông sau này trở thành Chước Viêm Đế Vương, còn cô gái thì trở thành Viêm Chi Hoàng Phi, khi hai người họ liên thủ, chỉ cần bằng tu vi của cảnh giới Nguyên Anh cũng có thể thiêu rụi một vị Chân Tiên Hợp Đạo!
“Uỳnh uỳnh uỳnh…”
“Ngọn lửa pháp tắc” được tăng thêm “Tam Muội Thần Hỏa” đồng thời thiêu đốt.
Cả thân thể lẫn thần hồn của Diệp Thành được ngọn lửa kia rèn giũa, ngày càng phát ra ánh sáng chói lọi, tách ra vô số thần quang. Thân thể anh bay dần lên trên, lên tới chỗ cao của thần điện mà vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xếp bằng, tựa như một vầng trăng sáng ngời, chẳng khác nào thần tiên từ trên Cửu Thiên giáng trần.
“Vẫn chưa đủ, chỉ dựa vào chút sức mạnh ít ỏi này, vẫn chưa đủ để thúc đẩy cho thần thể Thần Đan và hồn phách của Thần trong mình dung hợp!”
Diệp Thành cảm nhận được cơn đau đớn lan khắp toàn thân, nhưng thân thể anh vẫn không hề nhúc nhích chút nào. Thần thể tiểu thành quá khủng khiếp, giờ phút này, kể cả Hợp Đạo Chân Tiên đánh ra một chiêu cũng chưa chắc đã có thể giết được Diệp Thành. Còn đám Nguyên Anh bình thường, cho dù Diệp Thành chỉ đứng nguyên tại chỗ mặc cho bọn họ đánh trăm nghìn lần, thì cũng sẽ không bị tổn thương dù chỉ là một chút lông tóc.
“Thêm chút nguyên liệu nữa!”
Diệp Thành nắm chặt pháp quyết, sau đó chợt quát to một tiếng: “Tiên khí, tới đây!”
“Ầm ầm…”
Bên trong giếng Ma Linh Tạo Hóa chứa đựng tiên khí của năm tháng vừa qua, năm quả cầu bảy sắc đang không ngừng chuyển động, chính là vì thời khắc này. Xoạt, một quả cầu tiên khí theo sự tiếp dẫn của Diệp Thành, nhanh chóng lao thẳng vào ngọn lửa bao phủ bên ngoài cơ thể anh.
“Ầm ầm…!”
Tam Muội Thần Hỏa được tiên khí bổ sung năng lượng, bởi vậy uy thế lập tức tăng vọt lên gấp mười lần. Ngọn lửa sắc xanh, sắc vàng, cùng năm màu sắc khác nhanh chóng hóa thành vòi rồng phủ kín khắp nơi, ngay cả không trung cũng đều bị luyện hóa, toàn bộ đại điện vang lên tiếng sấm vang rền, vô số thần văn hiển hiện mới miễn cưỡng khiến cục diện nơi đây ổn định.
Tại vùng đất tiên, phạm vi mười dặm xung quanh cũng đồng thời phát ra vô số tiên văn với ánh sáng chói lọi theo tiếng quát to kia của Diệp Thành. Từng tia sức mạnh pháp tắc của Thần giới đều đổ vào trong ngọn lửa pháp tắc, khiến cho nó ngày càng trở nên trong suốt, uy thế cũng càng khủng khiếp hơn trước.
Dưới sự rèn luyện của hai loại thần hỏa, dường như Tam Hoa Tụ Đỉnh Thần Công cũng khó có thể chống đỡ được, dần dần bị hòa tan, phảng phất muốn hợp thành một thể. Còn thân thể, thần hồn, sức mạnh Kim Đan của Diệp Thành, dưới uy lực của thần hỏa kia, lại ngày càng trở nên sáng chói, thăng hoa đến mức cao nhất.
…
Trong khi Diệp Thành có ý định đột phá Nguyên Anh, thì tại tỉnh Tô Bắc có hai người trẻ tuổi ghé thăm.
Giờ phút này, toàn bộ tỉnh Tô Bắc đã trở thành một thành thị siêu cấp vô cùng lớn, rất nhiều người tu luyện đến từ khắp các nơi trên thế giới đều tề tựu hết ở đây, mỗi lúc đi lại trên đường lớn thi thoảng còn nhìn thấy cả người thuộc Dị tộc, thậm chí là tu sĩ của thiên ngoại.
Những tu sĩ có tu vi Xuất Khiếu Kim Đan thường ngày luôn coi khinh người khác, động một tí là lại tàn sát các tu sĩ cấp cao trong địa bàn của mình, hiện giờ lại chẳng khác nào một người bình thường, mỉm nụ cười đi lại trên đường phố, vẻ mặt không có lấy một chút hung hăng ngạo mạn.
Càng gần đến lúc tổ chức đại điển phong tiên, số lượng người tu tiên hội tụ tại tỉnh Tô Bắc cũng ngày càng tăng cao.
Nếu có người đứng trên đỉnh núi Hoành Lan để quan sát cả tỉnh Tô Bắc này,
thì họ có thể nhìn thấy từng ánh sao tập trung dày đặc với nhau, trông chẳng khác nào biển cả. Mỗi một ánh sao đều đại biểu cho một tu sĩ có cảnh giới Kim Đan. Mà với tình hình ở tỉnh Tô Bắc hiện giờ, số lượng tu sĩ cảnh giới Kim Đan nào chỉ dừng ở con số trăm nghìn?
Có một cặp đôi trẻ, người đàn ông đẹp trai phóng khoáng, trên khóe miệng luôn nở nụ cười tà mị biếng nhác, còn cô gái thì xinh đẹp nhưng lạnh lùng, làn da trắng nõn như ngà voi, vóc dáng lả lướt chẳng khác nào cành liễu phất phơ trước gió.
“Cũng chỉ có thế mà thôi, nghe nói tinh cầu này có cường giả giết được Thần Tử Tô Ma và Thần tướng Thịnh Hành, thế nhưng tôi lại không nhìn ra được bất cứ dấu vết nào trên người những kẻ này. Phần lớn đều là tu sĩ cảnh giới Kim Đan, Xuất Khiếu, Nguyên Anh đã ít lại càng ít hơn, chỉ bằng mấy tên Nguyên Anh giả với đạo pháp khuyết thiếu kia, làm sao có thể so sánh với tam điện hạ của Vô Cực Tông?”
Ánh mắt người đàn ông đảo qua tất cả mọi người đi lại trên đường, gương mặt anh ta lộ rõ một nụ cười khinh thường.
Có lẽ xét theo góc độ toàn bộ Địa Cầu và cả các tinh vực bị lãng quên, thì cảnh tượng Kim Đan, Xuất Khiếu bước đi đầy đường lúc này tại tỉnh Tô Bắc chính là khung cảnh cực thịnh rồi, ngay cả tộc tinh của các thiên tông trên hệ Ngân Hà cũng chưa chắc đã có nhiều tu sĩ Kim Đan tới vậy.
Nhưng trong ánh mắt của người đàn ông kia, những kẻ trên phố hiện giờ chỉ là đám kém cỏi dễ vỡ.
Bất cứ thành cổ nào mà anh ta từng nhìn thấy ở nơi sâu thẳm trong tinh không đều có quy mô lớn đến mức mà cả tỉnh Tô Bắc còn lâu mới sánh kịp, số lượng tu sĩ ở nơi đó cũng vượt xa tỉnh Tô Bắc.
Nếu không cố kỵ cái tên sát tinh được lưu truyền kia, người đàn ông này đã sớm đằng không bay lên, hướng thẳng về phía trụ sở của phái Sương Diệp từ lâu rồi.
“Cẩn thận chút, không chỉ mỗi tam điện hạ, mà mấy vị điện hạ khác cùng rất nhiều Thần tướng, trưởng lão đã vẫn lạc tại vùng đất tiên kia rồi đấy. Các tông phái như Vô Cực Tông, Kim Ô Môn, Trường Sinh Giáo cũng có nhiều Thần bài bị vỡ nát, điều này cũng tức là nói, ít nhất có bốn vị Thần Tử đã chết ở Địa Cầu, đấy là còn không bao gồm Cố Thần Tử của Trường Sinh Giáo trước đó!”
Cô gái nói với chất giọng lạnh lùng.
Tô Ma, Cố Trường Sinh, tổng cộng năm vị Thần Tử đã vẫn lạc tại tinh vực bị lãng quên này, còn cả Thần Tử Vạn Yêu bị mất tăm tích nữa.
Tin tức này hiển nhiên khiến toàn bộ tinh hải chấn động, rất nhiều tinh vực ở tinh hà ngoại vực cũng vì chuyện này mà sôi sục.
Bởi vì những người đó chính là Thần Tử đấy, liệu mỗi đời của mỗi một đạo thống Chân Tiên có thể sinh ra được mấy người sở hữu sức mạnh khủng khiếp như thế? Ngay cả đạo thống mạnh mẽ như Trường Sinh Giáo, một thế hệ cũng chỉ có năm hay sáu người mà thôi. Đó là những thiên tài được coi là hạt giống bồi dưỡng trọng điểm của tông môn, người mà sau này sẽ trở thành giáo chủ dự bị, tương lai có hi vọng trở thành Hợp Đạo.
Đối với những nhân vật như thế, chỉ cần có một vị chết đi cũng có thể khiến cho cả tinh hà chấn động. Thế mà hiện giờ năm vị Thần Tử đã vẫn lạc, một vị khác thì biến mất, dính dáng tới bốn giáo phái lớn Chân Tiên. Làm sao các tinh vực lớn có thể không khiếp sợ cho được?
Tốc độ phản ứng của các giáo phái vô cùng nhanh nhạy, bọn họ đã sớm chôn xuống rất nhiều hạt giống, mật thám, cũng như tai mắt tại tinh vực bị lãng quên kia từ lâu. Chỉ cần một câu ra lệnh là có thể dễ dàng tìm hiểu được đủ mọi chuyện xảy ra trên Địa Cầu và vùng đất tiên.
Bởi vậy, tư liệu về Diệp Thành nhanh chóng được bày trên bàn các tinh vực lớn, cũng như mỗi một vị giữ chức cao trong đại giáo phái Chân Tiên.
Diệp Thành xuất thân bình thường, sống tại Hoa Hạ trên Địa Cầu, năm nay sắp sửa bước vào tuổi bốn mươi tám, có tu vi Xuất Khiếu. Thế mà lại có thể áp đảo dải Ngân Hà, tiêu diệt thánh địa Lăng Tiêu, trước tiên giết Cố Trường Sinh, sau đó chém chết Thần tướng Băng Hà, rồi chém liên tiếp mấy chục vị Nguyên Anh tại vùng đất tiên, một kiếm giết sạch ba vị Thần Tử của giáo phái lớn, ở thiên ngoại đánh chết Tam Thần Tử của Vô Cực Tông chỉ bằng một phân thân.
Tuy rằng thông tin được nêu trên tư liệu không nhiều, nhưng mỗi một dòng đều có thể khiến người ta kinh hãi cực điểm. Bây giờ, tất cả lại còn tập trung vào một người, lại càng dấy lên sóng to gió lớn rung chuyển khắp toàn bộ tinh hải.
Năm vị Thần Tử vẫn lạc lại chết trong tay tên Hoa Hạ tên Diệp Thành kia. Hơn nữa tuổi tác của thằng nhóc đó còn chưa đầy năm mươi, hiện giờ chỉ vẻn vẹn là tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu?
Gì cơ, các