Chương 461: Bắc Võ tiên viện
Diệp Thành không hề hay biết những chuyện dơ bẩn ở Chu Đan Dường, lúc này anh đang đi trên đường lớn thì bị một tòa nhà cao chọc trời thu hút sự chú ý.
“Bắc Võ tiên viện?”
Anh nhíu mày, người thống trị thật sự của quần đảo Nam Ngọc là Nam Ly Vương, còn tiên viện này lại đặt tên là Bắc Võ. Đọc lên nghe có vẻ tề danh với Nam Ly nhưng không biết thực lực thế nào.
Diệp Thành vừa nghĩ như vậy vừa lững thững dạo chơi, lại phát hiện bên ngoài Bắc Võ tiên viện người đông như trẩy hội. Anh gọi một người qua đường lại hỏi thì mới biết, hóa ra hôm nay Bắc Võ tiên viện chiêu mộ đệ tử đợt cuối cùng trong năm, nếu bỏ lỡ thì phải đợi mười năm sau.
Vì vậy hôm nay không chỉ thành Nam Ngọc là có nhiều người trẻ tuổi đến, mà những thành nhỏ xung quanh cũng có rất nhiều. Có cậu ấm nhà giàu ăn mặc cao sang, cũng có con cháu nhà nghèo ăn mặc giản dị. Nhưng bất kể là ai cũng đang khao khát có được một lệnh bài thân phận của Bắc Võ tiên viện.
“Thú vị, nếu đã như vậy thì mình cũng đi xem sao”.
Diệp Thành vốn cũng đang giết thời gian đợi buổi đấu giá mười ngày sau, nếu nơi này đã có “trường học tu chân” như lời bọn họ nói thì anh cũng muốn xem xem nó có gì khác biệt.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, anh đều tự học thành tài, chưa từng có thầy dạy, cũng không có ai đủ tư cách làm sư phụ của anh. Nói thật ra anh cũng hơi tò mò về kiểu học viện dạy thuật pháp tiên gia như thế này.
Lúc Diệp Thành đang yên lặng xếp hàng thì đột nhiên nghe tiếng hô kinh ngạc vang lên từ phía sau. Anh quay đầu lại nhìn, đó là Tô Như Sương, còn có Chu Vân đi bên cạnh cô ta với vẻ mặt đầy kiêu căng. Lúc nhìn thấy Diệp Thành, vẻ khinh thường của anh ta càng thêm rõ nét.
Tô Như Sương liếc nhìn Diệp Thành, lại nhìn đội hình xếp hàng dài, kinh ngạc hỏi: “Diệp tiền bối, anh cũng đến Bắc Võ tiên viện bái sư học nghệ sao?”
Nói xong, cô ta bỗng bừng tỉnh, nhỏ giọng nói: “Cũng phải, anh hẳn là cao thủ cảnh giới Ngưng Đan nhỉ. Nhưng vì là tán tu nên không thể tìm được sách đúng để tiến vào cảnh giới Kim Đan, vừa hay thầy giáo cảnh giới Kim Đan trong Bắc Võ tiên viện có thể giảng giải cho anh. Chỉ là…”
Nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của cô ta, Diệp Thành nhướng mày, thờ ơ hỏi: “Chỉ là sao?”
Tô Như Sương nhìn trái ngó phải, còn chưa kịp trả lời thì Chu Vân ở bên cạnh đã cười nhạt nói: “Nhưng Bắc Võ tiên viện cũng giống như thành Nam Ngọc, cấm người Địa Cầu vào trong. Anh vẫn nên rời đi mau đi, tránh rước rắc rối”.
Lúc anh ta nói câu này còn cố tình nâng cao giọng, người ở xung quanh lập tức chú ý đến đây.
“Người Địa Cầu ư? Xem ra là đến từ Hoa Hạ”.
“Chắc là đùa thôi, người Hoa Hạ trên quần đảo Nam Ngọc phải bị đuổi đi hết rồi mới đúng. Lẽ nào anh ta là cá lọt lưới?”
“Bây giờ người Hoa Hạ còn ở lại trên đảo có thể bị xử tử theo luật ngay ấy nhỉ?”
“…”
Chu Vân cố tình nói to như vậy lập tức dẫn tới sự bàn tán của những người xung quanh, cũng không biết có bao nhiêu người nhìn về phía Diệp Thành với ánh mắt không mang ý tốt.
Tô Như Sương thấy vậy vội nói: “Không phải đâu, trước đây Diệp tiền bối đã bế quan tu hành ở quần đảo Nam Ngọc, lúc này mới xuất quan, không hề biết luật lệ của chúng ta. Hơn nữa, anh ấy là cao thủ cảnh giới Ngưng Đan, vừa rồi đã cứu tôi và cậu Chu Vân…”
Chu Vân nghe đến đây, sắc mặt càng thêm khó coi. Cùng lúc đó, hộ vệ canh giữ ở hai bên Bắc Võ tiên viện nghe được tin cũng đi tới, bọn họ nhìn Diệp Thành, dùng giọng khinh khỉnh hỏi: “Anh là người Địa Cầu?”
Diệp Thành bình tĩnh liếc nhìn hai người kia, thản nhiên đáp: “Phải”.
“Mời anh rời đi ngay, Bắc Võ tiên viện chúng tôi không hoan nghênh người Địa Cầu!”
Thái độ của người bên trái còn tốt được một chút, hộ vệ đứng bên phải lại lớn tiếng quát: “Cút đi ngay! Đừng ở đây làm bẩn cửa của Bắc Võ tiên viện!”
Trong mắt Diệp Thành hiện lên vẻ lạnh lùng đáng sợ, anh thật sự đã hơi tức giận: “Nếu tôi không đi thì sao?”
Hộ vệ bên phải cười khẩy: “Ơ này, một kẻ Hoa Hạ thấp kém như mày còn định làm phản hay sao? Không đi thì chết!”
Tô Như Sương cũng khuyên nhủ: “Diệp tiền bối, quy tắc của Bắc Võ tiên viện là không mở cửa cho người Hoa Hạ, anh vẫn nên nghĩ biện pháp khác đi. Nếu không được thì tôi có thể xin sự giúp đỡ từ người lớn trong nhà, xem có thể mời một vị cao thủ cảnh giới Kim Đan đến chỉ dẫn cho anh không…”
Vốn dĩ cô ta có lòng tốt, nhưng Diệp Thành lại không nhận ý tốt đó, hờ hững nói: “Quy tắc có thể thay đổi”.
Nghe đến đây, hộ vệ bên trái hừ một tiếng: “Quy tắc của Bắc Võ tiên viện là do Bắc Võ đại sư đích thân định ra, cho dù là Nam Ly Vương cũng không thể sửa đổi!”
Nhắc tới Bắc Võ đại sư, mọi người cùng lộ ra vẻ tôn sùng. Năm xưa ông ấy và Nam Ly Vương cùng nhau tung hoành thiên hạ, hai người xưng là Nam Bắc huynh đệ. Sau này Nam Ly xưng vương, còn Bắc Võ đại sư thì chán ghét những chuyện tranh đấu quyền lực, từ đó ở ẩn sáng lập nên Bắc Võ tiên viện.
Hiện nay linh khí khôi phục, Bắc Võ tiên viện cùng với thành Nam Ly cũng khôi phục, trở thành thánh địa tu chân đáng mơ ước của tất cả người dân trên quần đảo Nam Ngọc.
Nhưng Diệp Thành lại thản nhiên nói một câu trước mặt mọi người: “Trước đây không đổi là vì tôi chưa đến, bây giờ tôi đã đến thì đương nhiên phải đổi”.
“Cái gì?”
Nghe thấy lời này, đám đông xung quanh bừng bừng lửa giận. Thằng nhóc này đúng là không biết sống chết, rõ ràng bản thân là người Hoa Hạ thấp hèn, thế mà còn dám mở lời thách thức Bắc Võ tiên viện?
“Mời anh rời đi ngay, Bắc Võ tiên viện chúng tôi không hoan nghênh người Địa Cầu!”
Thái độ của người bên trái còn tốt được một chút, hộ vệ đứng bên phải lại lớn tiếng quát: “Cút đi ngay! Đừng ở đây làm bẩn cửa của Bắc Võ tiên viện!”
Trong mắt Diệp Thành hiện lên vẻ lạnh lùng đáng sợ, anh thật sự đã hơi tức giận: “Nếu tôi không đi thì sao?”
Hộ vệ bên phải cười khẩy: “Ơ này, một kẻ Hoa Hạ thấp kém như mày còn định làm phản hay sao? Không đi thì chết!”
Tô Như Sương cũng khuyên nhủ: “Diệp tiền bối, quy tắc của Bắc Võ tiên viện là không mở cửa cho người Hoa Hạ, anh vẫn nên nghĩ biện pháp khác đi. Nếu không được thì tôi có thể xin sự giúp đỡ từ người lớn trong nhà, xem có thể mời một vị cao thủ cảnh giới Kim Đan đến chỉ dẫn cho anh không…”
Vốn dĩ cô ta có lòng tốt, nhưng Diệp Thành lại không nhận ý tốt đó, hờ hững nói: “Quy tắc có thể thay đổi”.
Nghe đến đây, hộ vệ bên trái hừ một tiếng: “Quy tắc của Bắc Võ tiên viện là do Bắc Võ đại sư đích thân định ra, cho dù là Nam Ly Vương cũng không thể sửa đổi!”
Nhắc tới Bắc Võ đại sư, mọi người cùng lộ ra vẻ tôn sùng. Năm xưa ông ấy và Nam Ly Vương cùng nhau tung hoành thiên hạ, hai người xưng là Nam Bắc huynh đệ. Sau này Nam Ly xưng vương, còn Bắc Võ đại sư thì chán ghét những chuyện tranh đấu quyền lực, từ đó ở ẩn sáng lập nên Bắc Võ tiên viện.
Hiện nay linh khí khôi phục, Bắc Võ tiên viện cùng với thành Nam Ly cũng khôi phục, trở thành thánh địa tu chân đáng mơ ước của tất cả người dân trên quần đảo Nam Ngọc.
Nhưng Diệp Thành lại thản nhiên nói một câu trước mặt mọi người: “Trước đây không đổi là vì tôi chưa đến, bây giờ tôi đã đến thì đương nhiên phải đổi”.
“Cái gì?”
Nghe thấy lời này, đám đông xung quanh bừng bừng lửa giận. Thằng nhóc này đúng là không biết sống chết, rõ ràng bản thân là người Hoa Hạ thấp hèn, thế mà còn dám mở lời thách thức Bắc Võ tiên viện?
Hai hộ vệ cười gằn tiến tới, người bên phải lạnh lùng nói: “Tao vốn chỉ định đuổi mày đi, nhưng bây giờ mày đã tự tìm đường chết thì để mạng lại đây đi!”
“Chỉ dựa vào các anh?”
Diệp Thành khinh thường nói: “Nếu Bắc Võ đại sư gì đó của các anh đến thì có lẽ còn đấu được với tôi hai chiêu”.
Nghe vậy, hộ vệ bên trái cũng nổi giận, quát to một tiếng, một thanh kiếm bỗng xuất hiện lơ lửng trên đỉnh đầu.
Những người khác lập tức bàn tán xôn xao, trong lời nói chứa đầy sự ngưỡng mộ và ca ngợi đối với người hộ vệ đó:
“Tu Thể cao cấp, Tu Thể cao cấp đấy! Xem ra là sắp tiến vào Tu Thể đỉnh cao rồi”.
“Ngay cả đệ tử canh cửa của Bắc Võ tiên viện cũng có bản lĩnh thế này, quả nhiên không hổ là học viện hàng đầu của quần đảo Nam Ngọc chúng ta!”
“Còn có thể điều khiển phi kiếm, ôi, ngầu quá! Sau này tôi nhất định phải gả cho đệ tử của Bắc Võ tiên viện!”
“…”
Chỉ có Tô Như Sương là biến sắc, kinh ngạc kêu lên: “Đừng!”
Có thể người khác không hiểu hàm nghĩa của chữ đừng này, còn tưởng cô ta nói các hộ vệ nương tay. Chỉ có Chu Vân đứng ở bên mới biết Tô Như Sương đang cầu xin Diệp Thành nhẹ tay, bởi vì bất kể vị tiền bối này có phải người Hoa Hạ hay không thì anh ta cũng là cao thủ cảnh giới Ngưng Đan!
“Rắc!”
Chỉ nghe hai tiếng động to rõ vang lên, tiếng hoan hô phấn khởi và tiếng bàn tán của tất cả mọi người lập tức im bặt. Diệp Thành đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, còn phi kiếm mà hai người kia gọi ra lại bị gãy gọn ở chính giữa, rơi xuống đất.
Trong khoảnh khắc ấy, cuối cùng ánh mắt mọi người nhìn Diệp Thành cũng đã thay đổi…