Chương 576: Một quyền đánh bại
“Leng keng leng keng!”
Lôi Linh Tử rút ra một món vũ khí chiến đấu bằng đồng thau khá xưa cũ.
“Đao Cuồng Lôi Chiến! Không ngờ Thần Lôi Sơn lại cho hắn mang binh khí trấn giáo này tới, đây là linh bảo thượng phẩm đấy!”, đám người tông môn biến sắc, thốt lên thành tiếng mà chính Từ An Dân cũng trở nên bình tĩnh trở lại.
“Đao Cuồng Lôi Chiến là một trong năm pháp khí trấn giáo của Thần Lôi Sơn. Có uy nghiêm của Chân Quân, Diệp Tiên sư này chết chắc rồi!”
Từ An Dân nói chắc.
Mà Bạch Vân Thường không nhịn được mà than một tiếng, đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữa người trong tông môn thượng cổ với giới phàm trần. Dù pháp thuật mạnh cỡ nào, thần thông bao nhiêu, cơ thể mạnh mẽ đến mức gì thì so với pháp bảo của tông môn, chỉ như trứng chọi đá.
“Ầm...”
Ngay lúc này, khi Lôi Linh Tử lấy ra pháp khí, uy lực cũng thay đổi.
Trong không gian vang lên tiếng sâm, một tia sét xuất hiện rồi biến thành biển sét trăm mét. Từng cột sét trong đó đều to như thùng nước, giáng từ trên trời xuống, tụ lại trong tay Lôi Linh Tử.
Đến cuối, trong tay Lôi Linh Tử như nắm quyền trượng của Zeus, giơ lên đánh về phía Diệp Thành.
“Tôi muốn đánh anh thành thịt nát!”
Lôi Linh Tử cười to như điên, điện lưu màu xanh biến thành thanh kiếm khổng lồ to hơn hai mươi trượng, mạnh mẽ chém về phía Diệp Thành. Một đòn này sánh ngay với một kiếm của Chân Quân, có thể chém cả dòng sông lớn.
Những người trong giới võ đạo của phàm trần đều cứng người nhìn cảnh này, trong lòng chấn động. Đa số những người trong tông môn thì ngược lại, họ hưng phấn nói: “Diệp Tiên sư này tiêu chắc rồi!”
“Đây chính là pháp khí trấn giáo của Thần Lôi Sơn, Diệp Tiên sư này chưa là Chân Quân thì không thể ngăn chặn nổi”.
“Cuối cùng cũng giết được tên ma đầu này để báo thù cho sư huynh đệ!”
Khi mọi người cho rằng Diệp Thành chết chắc, anh lại rất bình tĩnh, nâng nắm đấm lên, tung ra một quyền đầy chậm rãi:
“Nếu đỡ được một quyền này của tôi mà không chết thì tôi sẽ tha cho một mạng!”
Trời đất đảo lộn, hư không bị đánh nát, trăng sao biến mất, tất cả đều bị bị nghiền nát dưới một quyền này.
Cú đấm này này có thể làm rung chuyển trời đất.
Một cú đấm vô danh này có sức mạnh ba thần thể của Diệp Thành, anh thi triển thần thể để đánh ra một quyền này. Nhìn từ bên cạnh sang thì có thể thấy cột sống của Diệp Thành cong lên như lưng rồng, cả người anh biến thành một cái nỏ thần lên dây sắp bắn.
Mà nắm đấm trắng bóc nhỏ nhắn kia lại có thể xuyên qua trường thương”.
“Bùm...”
Một quyền này được đánh ra là khi mọi người cảm thấy trời đất rung chuyển, trong mắt chỉ còn cú đấm làm chấn động trời trăng này. Thậm chí tất cả còn có ảo giác là chính mình cũng bị đánh bay ra khỏi thế giới này, không thể hòa nhập lại.
Một quyền này đã đánh ra được tới cấp độ người-trời hợp nhất, sức mạnh bá đạo, trong tích tắc đã quét sạch chân nguyên, linh khí chung quanh.
“Không ổn rồi!”
Nhìn thấy đòn này, sắc mặt Từ An Dân hoàn toàn thay đổi, anh ta muốn ra tay.
Nhưng muộn rồi, nắm đấm nhỏ bé kia tỏa ra hào quang màu vàng rực rỡ, màu vàng này do những đám mây màu vàng thần thánh tạo thành, rạng rỡ chói mắt.
Nắm đấm va chạm với đao Cuồng Lôi Chiến. Món linh bảo thượng phẩm này được đồn là thứ trong tay một vị Nguyên Anh thời xưa, mặc dù chỉ là thứ được luyện chế khi rảnh rỗi nhưng uy lực vẫn khủng khiếp như cũ, so với kiếm Độc Hỏa Công Tâm, chiến thương Thánh Ngân... thì vẫn cao hơn một bậc.
Chỉ bằng một kích này, Lôi Linh Tử có thể tung hoành cả Trái Đất này, dù Chân Quân thì cũng không thể chạy thoát khỏi đòn này, đây chính là oai phong của linh bảo thượng phẩm.
Chính ngay lúc này, dưới một cú đấm của Diệp Thành.
“Răng rắc!”
Quả cầu sét hơn hai mươi trượng bể ra từng mảnh như pha lê bể nát. Cuối cùng, dưới ánh mắt kinh hãi của Lôi Linh Tử, một quyền của Diệp Thành đã đánh vào trên thanh đao.
“Đùng!”
Như tiếng chuông ngân, dường như có trăm quả bom đồng thời nổ tung. Vụ nổ kinh thiên này khiến màng nhĩ nhiều người bị rách. Lấy Diệp Thành và Lôi Linh Tử làm trung tâm, 50 mét chung quanh đều lún xuống khoảng ba, bốn mét, rồi mới dần ngừng lại. Sóng xung động khổng lồ quét sạch vài trăm mét, thổi bay nhiều người, ngã trái ngã phải.
Mà Lôi Linh Tử càng là bị đánh bay, bắn ngược ra sau vài trăm mét mới dừng lại.
Một quyền mà đáng sợ thế sao?
Tất cả đều hít ngược một hơi, ngay cả thành viên của tông môn cổ cũng không nhịn được mà co rụt đồng tử.
Trước đó Lôi Linh Tử bại trận quá nhanh, họ còn không kịp phát hiện. Hiện tất cả mới thật sự nhận thức về sức mạnh của Diệp Thành, Lôi Linh Tử là nửa bước Chân Quân , trong tay cầm linh bảo thượng phẩm, thế mà lại không chịu được một cú đấm của Diệp Thành?
“Chẳng lẽ người nọ là Chân Quân sao?”
Ánh mắt mọi người đều tập trung về phía Diệp Thành, khó hiểu vô cùng vì anh rõ ràng chỉ là Kim Đan sơ kỳ.
Cả người Lôi Linh Tử lơ lửng giữa không trung, trên mặt là sự sợ hãi nhất là khi hắn thấy trên đao Cuồng Lôi Chiến còn có một dấu nắm đấm, trong mắt vụt lên sự hoảng hốt.
Đây là linh bảo thượng phẩm, được cho là cứng rắn không thể làm sứt mẻ nhưng hôm nay lại bị một người dùng tay không đánh vỡ? Mà muốn để lại dấu vết trên thanh đao thì cũng phải là Chân Quân uy tín lâu năm, thậm chí là cường giả hàng đầu trong tông môn thượng cổ.
“Diệp Tiên sư, cuối cùng tôi cũng đã đỡ được một quyền này, theo lời anh thì không thể đuổi giết tôi nữa đâu!”
Dù gì Lôi Linh Tử cũng không phải là kẻ người to mà não như quả nho nên khi thấy Diệp Thành mạnh mẽ như vậy, thái độ tức khắc dao động, muốn dùng lời nói để ép Diệp Thành dừng lại.
Nhiều người trong giới võ đạo lúc này mới nhớ ra là Diệp Thành mới nói nếu Lôi Linh Tử đỡ được một quyền mà không chết thì sẽ tha cho đối phương. Chẳng lẽ thật sự sẽ tha cho Lôi Linh Tử sao?
Mấy người Aokawa Sayuri nhìn Diệp Thành, trong mắt là sự lo lắng.
Còn Lôi Linh Tử lại tỏ ra đắc ý. Cường giả như Diệp Thành thì thường rất kiêu căng, nếu nói ra thì chẳng khác nào như nước đổ ra ngoài, không thể thất hứa, còn được tâng bốc trước mặt mọi người như thế, anh sẽ không thể tự làm mất mặt mình được.
“Đúng vậy, nếu đỡ được một quyền của tôi thì có thể không chết nhưng... tiếc là, rốt cuộc cũng không đỡ được!”
Trên mặt Diệp Thành là tia trào phúng.
Nắm đấm va chạm với đao Cuồng Lôi Chiến. Món linh bảo thượng phẩm này được đồn là thứ trong tay một vị Nguyên Anh thời xưa, mặc dù chỉ là thứ được luyện chế khi rảnh rỗi nhưng uy lực vẫn khủng khiếp như cũ, so với kiếm Độc Hỏa Công Tâm, chiến thương Thánh Ngân... thì vẫn cao hơn một bậc.
Chỉ bằng một kích này, Lôi Linh Tử có thể tung hoành cả Trái Đất này, dù Chân Quân thì cũng không thể chạy thoát khỏi đòn này, đây chính là oai phong của linh bảo thượng phẩm.
Chính ngay lúc này, dưới một cú đấm của Diệp Thành.
“Răng rắc!”
Quả cầu sét hơn hai mươi trượng bể ra từng mảnh như pha lê bể nát. Cuối cùng, dưới ánh mắt kinh hãi của Lôi Linh Tử, một quyền của Diệp Thành đã đánh vào trên thanh đao.
“Đùng!”
Như tiếng chuông ngân, dường như có trăm quả bom đồng thời nổ tung. Vụ nổ kinh thiên này khiến màng nhĩ nhiều người bị rách. Lấy Diệp Thành và Lôi Linh Tử làm trung tâm, 50 mét chung quanh đều lún xuống khoảng ba, bốn mét, rồi mới dần ngừng lại. Sóng xung động khổng lồ quét sạch vài trăm mét, thổi bay nhiều người, ngã trái ngã phải.
Mà Lôi Linh Tử càng là bị đánh bay, bắn ngược ra sau vài trăm mét mới dừng lại.
Một quyền mà đáng sợ thế sao?
Tất cả đều hít ngược một hơi, ngay cả thành viên của tông môn cổ cũng không nhịn được mà co rụt đồng tử.
Trước đó Lôi Linh Tử bại trận quá nhanh, họ còn không kịp phát hiện. Hiện tất cả mới thật sự nhận thức về sức mạnh của Diệp Thành, Lôi Linh Tử là nửa bước Chân Quân , trong tay cầm linh bảo thượng phẩm, thế mà lại không chịu được một cú đấm của Diệp Thành?
“Chẳng lẽ người nọ là Chân Quân sao?”
Ánh mắt mọi người đều tập trung về phía Diệp Thành, khó hiểu vô cùng vì anh rõ ràng chỉ là Kim Đan sơ kỳ.
Cả người Lôi Linh Tử lơ lửng giữa không trung, trên mặt là sự sợ hãi nhất là khi hắn thấy trên đao Cuồng Lôi Chiến còn có một dấu nắm đấm, trong mắt vụt lên sự hoảng hốt.
Đây là linh bảo thượng phẩm, được cho là cứng rắn không thể làm sứt mẻ nhưng hôm nay lại bị một người dùng tay không đánh vỡ? Mà muốn để lại dấu vết trên thanh đao thì cũng phải là Chân Quân uy tín lâu năm, thậm chí là cường giả hàng đầu trong tông môn thượng cổ.
“Diệp Tiên sư, cuối cùng tôi cũng đã đỡ được một quyền này, theo lời anh thì không thể đuổi giết tôi nữa đâu!”
Dù gì Lôi Linh Tử cũng không phải là kẻ người to mà não như quả nho nên khi thấy Diệp Thành mạnh mẽ như vậy, thái độ tức khắc dao động, muốn dùng lời nói để ép Diệp Thành dừng lại.
Nhiều người trong giới võ đạo lúc này mới nhớ ra là Diệp Thành mới nói nếu Lôi Linh Tử đỡ được một quyền mà không chết thì sẽ tha cho đối phương. Chẳng lẽ thật sự sẽ tha cho Lôi Linh Tử sao?
Mấy người Aokawa Sayuri nhìn Diệp Thành, trong mắt là sự lo lắng.
Còn Lôi Linh Tử lại tỏ ra đắc ý. Cường giả như Diệp Thành thì thường rất kiêu căng, nếu nói ra thì chẳng khác nào như nước đổ ra ngoài, không thể thất hứa, còn được tâng bốc trước mặt mọi người như thế, anh sẽ không thể tự làm mất mặt mình được.
“Đúng vậy, nếu đỡ được một quyền của tôi thì có thể không chết nhưng... tiếc là, rốt cuộc cũng không đỡ được!”
Trên mặt Diệp Thành là tia trào phúng.
“Ý anh là sao?”
Sắc mặt Lôi Linh Tử thay đổi, hắn muốn nói tiếp nhưng ngay lúc này, một tiếng nổ vang lên, một tia sáng màu vàng phóng ra từ bên tay phải của hắn. Đó chỉ mới là bắt đầu, cánh tay, bả vai, lồng ngực, đùi, tứ chi... cuối cùng là đầu.
Tất cả đều nổ tung, phóng ra từng tia sáng màu vàng.
Chín tiếng nổ vang lên, thân thể Chân Quân của Lôi Linh Tử banh xác, biến thành mảnh nhỏ. Cuối cùng nguyên thần của Lôi Linh Tử bay ra, một cú đấm màu vàng xuất hiện, đánh nát cả thần hồn của hắn..
Một quyền mang sức mạnh của trời cao, có thể giết cả Chân Quân.
Đây mới là sức mạnh tổng hợp của Thiên- Hải- Minh, không có sử dụng bất cứ chân nguyên gì, Diệp Thành gần như chỉ dựa theo sức mạnh cơ thể, một kích đánh nát anh tài tông môn thượng cổ - Lôi Linh Tử thành mảnh nhỏ.
“Shhh!”
Cả Thái Sơn đều yên tĩnh, ai cũng hít ngược một hơi.
Đa số người trong tông môn thượng cổ, gồm cả Từ An Dân, Bạch Vân Thường đều dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm Diệp Thành.
“Đó là Lôi Linh Tử, người đứng đầu Thần Lôi Sơn, chỉ cách Chân Quân còn nửa bước. Sao có thể bị giết chỉ bằng một quyền? Hơn nữa còn là kẻ phàm phu tục tử của Hoa Hạ, không thể nào!”
Có người không thể chấp nhận nổi, mà một người khác đã nói với vẻ mặt xám tro: “Bọn họ đều nói Diệp Tiên sư có thể đánh bại Chân Quân... trước đó chúng ta còn cho rằng là bịa chuyện, giờ thấy thì không chừng người này có thể thật sự đánh bại Chân Quân!”