Chương 334: Những lão quái vật
Diệp Thành nhẹ nhàng ôm Tần Hồng Sương đang khóc thút thít, khẽ cười nói: “Mẹ, đợi khi nào chuyện ở Yên Kinh kết thúc, con sẽ đưa mẹ trở về, đoàn tụ với bố”.
Tần Hồng Sương vội vàng gật đầu, nghẹn ngào không thôi. Đến giờ phút này, bà ấy mới thật sự thất vọng về nhà họ Tần, chuẩn bị cắt đứt quan hệ với gia tộc không có chút tình cảm này!
Đường Thi Vũ đứng bên chứng kiến mà không khỏi âm thầm thở dài. Nhà họ Tần tự cho mình thông minh, nhưng họ nào biết mình chỉ bị Diệp Thành lợi dụng mà thôi. Mục đích thật sự của Diệp Thành là làm cho mẹ mình hoàn toàn thất vọng với nhà họ Tần, như vậy nhà họ Tần sẽ không còn cách nào dùng mẹ anh để uy hiếp anh nữa.
Sau khi an ủi Tần Hồng Sương, Diệp Thành nói: “Cô quay về đi. Nhà họ Tần là nhà họ Tần, Tần Sương là Tần Sương, tôi sẽ không vì chuyện này mà trút giận sang Long Đằng, nhưng… Các người cũng không cần khuyên tôi nữa, trận chiến với Tiêu Nghĩa Tuyệt trước sau gì cũng không tránh khỏi!”
Lúc anh nói lời này, hai tay chắp sau lưng, vô cùng tự tin. Ánh chiều tà chiếu từ bên ngoài cửa sổ vào, khiến cả người Diệp Thành tỏa sáng.
Trong mắt Đường Thi Vũ, cơ thể anh như hòa vào làm một với mặt trời, vô cùng vĩ đại và hoàn hảo, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Cho dù người này không phải Huyền Tiên thì hẳn cũng sắp đạt đến Huyền Tiên”.
Đường Thi Vũ chợt thấy hoảng hốt, cúi đầu xuống, bước nhanh ra bên ngoài. Đi được nửa đường, cô ta hơi do dự rồi đột nhiên nói: “Nghe nói ông cụ Tiêu đã đạt đến đỉnh cao Thần Cảnh, chạm đến ngưỡng cửa của Huyền Tiên, vô cùng lợi hại, anh phải cẩn thận”.
Nói xong, Đường Thi Vũ vội vàng rời đi.
Diệp Thành đứng tại đó, trong mắt lóe lên tia sáng, nhỏ giọng nói: “Rõ ràng Tiêu Nghĩa Tuyệt định dùng mình làm bàn đạp để đột phá lên Huyền Tiên, nhưng làm sao lão ta biết được năng lực của Diệp Thành này chứ? Muốn dùng tôi làm đá kê chân sao, ông còn chưa xứng”.
…
Đường Thi Vũ thẫn thờ trở về căn cứ của Long Đằng, chuyển lại lời của Diệp Thành cho mọi người. Thất Sát tính tình nóng nảy không nhịn được hừ một tiếng: “Tên họ Diệp kia cũng ngạo mạn thật đấy! Chúng ta cũng chỉ có ý tốt, cậu ta lại khẳng định chắc chắn như vậy. Tự tin mình có thể đánh bại được Tiêu Nghĩa Tuyệt thế sao?”
Tần Sương thở dài một hơi: “Theo tình báo ở bên phủ Tiêu thì năm xưa, cụ Tiêu luôn áp chế tu vi ở đỉnh cao Thánh Vực, tu luyện khắc khổ trong mộ kiếm gần trăm năm, dự định đột phá hai cảnh giới cùng lúc. Nhưng sau khi lão xuất quan, biểu hiện ra bên ngoài chỉ là sức mạnh của đỉnh cao Thần Cảnh, e rằng…”
Mọi người đều không lên tiếng, cảnh giới Huyền Tiên quả nhiên không tầm thường, ngay cả người có thiên phú như Kiếm Thần cũng không vượt qua được.
Tham Lang đẩy gọng kính lên, nói: “Theo như Lục Tinh Hà thì Diệp Thành không hề xem trọng Tinh Tà kiếm phổ, cứ thế tiện tay ném cho cậu ta. Có thể thấy Diệp Thành cực kì có lòng tin vào bản thân, cảm thấy một ngày nào đó chắc chắc có thể bước vào cảnh giới Huyền Tiên”.
Phá Quân nhíu mày nói: “Vậy cậu ta cũng phải sống sót sau trận quyết đấu này đã, dù sao tôi cũng nghiêng về phía cụ Tiêu hơn”.
Tần Sương thở dài nói: “Cụ Tiêu và Diệp Thành đều là rường cột của giới võ đạo Hoa Hạ chúng ta. Nếu có thể, tôi thật sự không hi vọng sẽ có trận quyết đấu này”.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không khỏi thở dài, cuối cùng Tham Lang bình tĩnh nói: “Chuyện quyết đấu thì chúng ta cũng chỉ có thể nghe theo số mệnh thôi, nhưng trước lúc đó, những kẻ phiền phức đủ mọi thể loại đã đến Hoa Hạ rồi đây”.
Ông ta nói xong thì lấy một tờ giấy mang theo bên mình ra đọc to: “Hôm qua có tin tức gửi đến, nghe nói phía sau núi của chùa Thiếu Lâm đột nhiên có ánh hào quang lan tỏa, e rằng vị ‘Hoạt Phật Lãng Nhật’ kia đã xuất quan”.
“Trời ạ”, Thất Sát trợn to mắt: “Đệ tử tâm đắc của Hoạt Phật Lãng Nhật là Viên Chân vừa bị Diệp Thành giết chết, lần này lão ta xuống núi ắt hẳn không có ý tốt”.
Tần Sương cũng nhíu mày, Hoạt Phật Lãng Nhật là nhân vật của thời đại trước, nhiều người cho rằng lão ta đã viên tịch, nào ngờ đến bây giờ lại xuống núi. Chỉ một mình lão ta là đã có thể gây áp lực cho Long Đằng không thua kém gì Ito Musashi.
Tuy nhiên, Tham Lang vẫn chưa nói hết:
“Ngoài chuyện đó ra, trong núi Đại Hưng An ở Đông Bắc đột nhiên xuất hiện cảnh tượng bầy sói hú trăng. Theo lời của kiểm lâm viên chứng kiến cảnh tượng đó thì hình như anh ta đã nhìn thấy một bóng người”.
Ông ta vừa nói ra lời này, mọi người lại đưa mắt nhìn nhau, lúc lâu sau Tần Sương cười gượng nói: “Thật không ngờ chuyện này còn kinh động đến cả Chiến Lang Vương”.
Người này cũng là nhân vật của thời đại trước, vai vế ngang bằng với Hoạt Phật Lãng Nhật. Theo lý mà nói lão ta phải chết già rồi mới đúng, không lẽ là vì đã bước vào Thần Cảnh, tu vi tăng lên vượt bậc?
“Ngoài ra còn có Ghana thượng sư của Ấn Quốc, thuyền trưởng Huyết Sa của biển Già Lam, đại tế tư Eaton của Yên La…”
“Trời ơi, nhiều lão quái vật bị thu hút tới Hoa Hạ thế sao?”
Mọi người nhìn nhau, cảm thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh. Những lão quái vật này mà hợp tác với nhau, không chừng cả giới võ đạo Hoa Hạ đều bị hủy diệt!
“… Cuối cùng, hình như bên phía Huyết Minh cũng có động thái lạ”.
Cuối cùng Tham Lang cũng đọc xong tờ giấy, nhìn dáng vẻ ngây ra của mọi người, ông ta cười gượng nói: “Thế nên tôi cảm thấy, thay vì lo cho chuyện quyết đấu, chúng ta vẫn nên lo cho bản thân mình trước đã”.
Những người ở Long Đằng nhìn nhau, bất đắc dĩ gật đầu…
Cách ngày quyết đấu chỉ còn một ngày, sự việc càng lúc càng trở nên nghiêm trọng. Ở trên mạng cũng đã xuất hiện những thứ không thể dùng khoa học để giải thích được người ta quay chụp lại.
Chẳng hạn như mãng xà thoắt ẩn thoắt hiện ở Vân Hải. Chẳng hạn như những ông lão leo trèo linh hoạt như những chú khỉ ở trên đỉnh núi. Chẳng hạn như ánh sáng màu vàng tựa sao chổi quét qua bầu trời đêm.
Đám người Long Đằng bận rộn đến mức tối tăm mặt mày, không những phải sẵn sàng đón địch, đề phòng những cao thủ đáng sợ đó đột nhiên gây rối, mà còn phải che giấu chân tướng đằng sau những sự vật đó, tránh cho người bình thường phát hiện bọn họ đang sống trong một thế giới nguy hiểm như vậy…
Cuối cùng ngày quyết đấu cũng đã tới, cả Hoa Sơn được quân đội phong tỏa, hoàn toàn giới nghiêm!
Mặc dù dưới chân núi bị phong tỏa, nhưng thời khắc này mười dặm núi rừng đã được các cao thủ đến từ khắp nơi trên thế giới lấp kín. Vô số cao thủ hắc ám, tông sư võ đạo, cao thủ thuật pháp… có tên tuổi đều tập hợp lại nơi đây, vô cùng đông đúc.
Vô số người nghển cổ ngóng chờ, nhìn về phía đỉnh núi. Trận chiến được mệnh danh là trận chiến gần với Huyền Tiên nhất trên thế gian cuối cùng cũng sắp bắt đầu rồi…
“Bác, bác thật sự muốn đến đây xem chiến đấu à?”
Tần Chí Cường đỡ Tần Tư Long xuống xe. Tần Tư Long đã gần một trăm tuổi bôn ba vất bả đến Hoa Sơn, ông ta thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi Hoa Sơn cao mấy trăm mét, hạ giọng nói:
“Không tận mắt chứng kiến kết quả của trận chiến này thì bác không thể yên tâm”.
Đám người Tần Thư Hoàn cũng đi theo sau.
Một đường trèo lên đỉnh Hoa Sơn, xung quanh toàn là binh sĩ trang bị súng đạn sẵn sàng, cùng những võ giả tinh nhuệ mặc áo dạ hành đồng thời che mặt. Bọn họ đứng canh giữ ở hai bên đường núi, vô cùng cảnh giác, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Trên vạt áo của những người này đều thêu hình một con rồng màu vàng, hiển nhiên là đội hộ vệ Long Đằng bảo vệ Hoa Hạ trong truyền thuyết!