Chương 458: Kỳ thị?
Ánh mắt mọi người co rụt lại, dựa vào tu vi của bọn họ đương nhiên không thể nào nhìn ra được tu vi của Diệp Thành, nhưng loại uy năng giơ tay không chế trời đất này ít nhất cũng phải là cảnh giới Ngưng Đan.
Tô Như Sương hơi ngẩn người, cảm thấy kinh ngạc vì Diệp Thành còn khá trẻ, nhưng vẫn nhanh chóng tiến lên trước, cúi người nói: “Tô Như Sương của nhà họ Tô ở thành Nam Ngọc, kính chào tiền bối, cảm ơn tiền bối đã cứu mạng. Nhà họ Tô tất sẽ báo đáp”.
Những người khác cũng hoàn hồn lại, vội vàng đi lên trước. Diệp Thành liếc mắt nhìn một lượt. Những người khác đều rất cung kính, nhưng chỉ có người đàn ông mặc trang phục cổ dẫn đầu vẻ mặt có vẻ hơi mất tập trung, chỉ chắp tay chào Diệp Thành, ngữ khí có vẻ không mặn mà gì.
Diệp Thành cũng không thèm để ý, hỏi: “Bản tọa tên là Diệp Thành, vừa mới xuất quan, không biết đây là nơi nào? Gần đây có nơi nào tụ tập đông người không?”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, không ngờ được là Diệp Thành sẽ hỏi cái này.
Tô Như Sương thoải mái nói ra:
“Thưa tiền bối, nơi đây là dãy núi Thiên Độc ở gần thành Nam Ngọc của quần đảo Nam Ngọc, thành Nam Ngọc ở gần đây nhất cách đây khoảng một nghìn dặm, chúng tôi đến từ thành Nam Ngọc. Tiền bối nếu không chê thì có thể đi cùng với chúng tôi, gia tộc chúng tôi nhất định vô cùng cảm kích tiền bối”.
“Được”. Diệp Thành gật đầu đồng ý.
Tiếp sau đó, mọi người thu xếp một chút rồi lên đường quay về.
Trong lúc nói chuyện, Diệp Thành biết được quần đảo Nam Ngọc nhìn thì không lớn, ngay cả khi sử dụng vệ tinh quân dụng cũng không thể nào dò ra. Nơi đây có diện tích mười vạn dặm, cho dù là một cường giả Kim Đan không ngủ không nghỉ cũng phải phi hành trong một tháng. Quần đảo Nam Ngọc có rất nhiều các gia tộc, tông môn tụ tập, còn có rất nhiều gia tộc tu tiên. Nhưng địa vị cao nhất chính là thành chủ thành Nam Ly - Nam Ly Vương.
Nam Ly Vương tọa trấn ở quần đảo Nam Ngọc, nghe nói tu vi đạt đến trình độ xuất thần nhập thánh, đã đạt đến Xuất Khiếu, cả quần đảo Nam Ngọc đều là địa bàn của ông ta, thành chủ các thành đều do Nam Ly Vương sắc phong.
Nghe đến người thống trị thật sự không phải là thành chủ của thành Nam Ngọc Chu Chính Hào, mà là Nam Ly Vương, Diệp Thành nhíu mày cười lạnh một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: “Thì ra lão già Chu Chính Hào đã biến thành một con rối rồi”.
Trong lòng tuy nghĩ như thế, nhưng vẻ mặt của anh không hề có bất cứ biểu hiện đặc biệt gì mà tiếp tục chăm chú lắng nghe.
Những người trước mặt này đên từ các gia tộc tu tiên của thành Nam Ngọc. Nhà họ Tô, nhà họ Chu, nhà họ Thu…, tất cả gia tộc này đều có cường giả Kim Đan tọa trấn. Những cường giả Kim Đan tọa trấn này đều có bản lĩnh cao cường, công pháp siêu nhiên, mỗi người đều có pháp bảo hộ thân, cho dù là Huyền Tiên cũng chưa chắc có thể đánh bại được.
Mà những “người thuộc thế hệ thứ hai của gia tộc tu tiên” vốn dĩ đều dẫn theo một số bảo vệ ra ngoài du lịch, nhưng lại không cẩn thận gặp phải đàn Huyết Xà này. Trong trận chiến, phần lớn bảo vệ tầm thường đều chết, bọn họ chạy trốn gần mấy chục dặm vẫn bị Huyết Xà truy sát không tha.
Trừ Tô Như Sương, người thanh niên mặc trang phục cổ có địa vị cao nhất tên là Chu Vân, chính là con trai của thành chủ thành Nam Ngọc – Chu Chính Hào. Tuy rằng tính cách tham tài háo sắc xấu xa đến cùng cực, nhưng thuộc hạ của ông ta là cường giả Kim Đan cấp cao - Ân U Liên, đến cả Nam Ly Vương cũng vô cùng tán thưởng, mấy lần muốn điều cô ấy về thành Nam Ly đảm nhiệm chức vị phó thành chủ, nhưng cô ấy lại không đồng ý.
“Diệp tiền bối không thuộc gia tộc, tông môn nào hay sao? Hay là anh đến phủ thành chủ chúng tôi làm người hầu cận. Bố tôi được đích thân Nam Ly Vương sắc phong làm thành chủ thành Nam Ngọc, khu vực thuôc phạm vi ba nghìn dặm xung quanh đây đều là địa bàn của bố tôi. Các loại linh thạch, đan dược tuyệt đối sẽ không thiếu, nếu lập được công lớn còn có thể được ban cho các công pháp cấp bậc Kim Đan”.
Khi biết Diệp Thành là tán tu, Chu Vân lập tức nhiệt tình hẳn lên. Nhưng cho dù anh ta mời chào thế nào, trong lời nói luôn có sự cao ngạo khinh thường hết thảy, cứ như cho Diệp Thành làm người hầu là một kiểu ban ân vậy.
“Ha, chỉ là một cái thành Nam Ngọc thì có cái gì để tôi xem trọng được cơ chứ, cho dù là cả quần đảo Nam Ngọc cũng chỉ có Ân U Liên là có thể lọt được vào mắt tôi mà thôi”.
Diệp Thành trong lòng thầm nghĩ, cũng không nói ra.
Không chỉ là Chu Vân, hậu bối của các gia tộc khác cũng mời mọc Diệp Thành tham gia thế lực của mình, bao gồm cả Tô Như Sương đều vừa mời mọc lẫn ám chỉ nêu ra các lợi ích để anh lựa chọn, dù sao cũng còn trẻ như thế đã ngưng đan rồi, hiếm có vô cùng, cho dù là ở thất đại huyền môn cũng chắc chắn là một trong số những đệ tử giỏi nhất.
Chỉ là những người trong các gia tộc nhỏ này thua kém rất nhiều so với phủ thành chủ giàu có quyền thế.
Chu Vân nở một nụ cười tự mãn như cầm chắc phần thắng trong tay, trong lòng kiêu ngạo nghĩ thầm: “Cơ hội đạt được công pháp cấp bậc Kim Đan trừ thất đại huyền môn, chỉ có phủ thành chủ chúng tôi mới có thể đưa ra, chỉ cần là tán tu đều sẽ không có cách nào từ chối. Các người cả đời này e là cũng không sờ được đến công pháp cấp bậc Kim Đan đâu”.
Những người khác hiển nhiên cũng biết rõ điều này, nhanh chóng im lặng, cũng không nói gì nữa.
Khi Diệp Thành đang định từ chối, cô gái đáng yêu mặc chiếc áo lông chồn trắng muốt tên là Thu Linh Nhi đột nhiên kinh hãi nói: “Tiền bối, anh… là người Hoa Hạ?”
Tất cả mọi người đều giật mình yên tĩnh lại, ánh mắt của mọi người cũng kinh ngạc nhìn qua, Diệp Thành hơi sửng sốt, chỉ là ngay sau đó bình tĩnh gật đầu nói: “Không sai, tôi là người Hoa Hạ”.
Lời này vừa nói ra, anh cảm nhận được rõ ràng ánh mắt của đám người này nhìn mình, trong nháy mắt đã thay đổi. Những người muốn mời Diệp Thành gia nhập vào thế lực của mình, ngay lập tức thái độ của họ trở nên vô cùng lạnh nhạt xa lánh. Chu Vân trực tiếp quay đầu đi thẳng, rõ ràng là khinh thường anh, đến cả Tô Như Sương không nhịn được mà lộ ra một chút tiếc nuối.
Sự chuyển biến thái độ như thế này làm Diệp Thành cau mày lại, anh biết đám người của các tông môn cổ đại rõ ràng rất xem thường người dân Trái Đất bây giờ, nhưng lại không ngờ được thái độ đã biến chuyển đến mức khinh bỉ như thế này.
Lúc này trên không trung xuất hiện các luồng ánh sáng, chi viện của các gia tộc tu tiên thành Nam Ngọc đến rồi.
“Người Hoa Hạ thì sao chứ”. Diệp Thành ánh mắt lóe lên, lạnh lùng hỏi.
Ánh mắt của đám người này khiến Diệp Thành có chút không thoải mái, gần giống như là vẻ mặt mà quý tộc thời xưa nhìn về phía nô lệ tiện dân vậy.
“Không có gì không có gì”.
Đám người kinh hãi, trong lòng thầm nghĩ, tuy rằng đây là người Hoa Hạ nhưng dù sao cũng là một cao thủ Luyện Khí đỉnh phong, thậm chí có thể là cao thủ cảnh giới Ngưng Đan. Chưa nói đến tương lai rộng mở của anh ta, cho dù là bây giờ, thân phận địa vị cũng rất cao rồi.
Nhưng cho dù là như thế, ánh mắt của đám người Thu Linh Nhi vẫn lộ ra sự tiếc nuối, đó chưa chắc nhằm vào Diệp Thành mà là tiếc nuối, sao anh lại sinh ra ở Trái Đất cơ chứ.
Diệp Thành lúc này mới biết.
Chu Vân nở một nụ cười tự mãn như cầm chắc phần thắng trong tay, trong lòng kiêu ngạo nghĩ thầm: “Cơ hội đạt được công pháp cấp bậc Kim Đan trừ thất đại huyền môn, chỉ có phủ thành chủ chúng tôi mới có thể đưa ra, chỉ cần là tán tu đều sẽ không có cách nào từ chối. Các người cả đời này e là cũng không sờ được đến công pháp cấp bậc Kim Đan đâu”.
Những người khác hiển nhiên cũng biết rõ điều này, nhanh chóng im lặng, cũng không nói gì nữa.
Khi Diệp Thành đang định từ chối, cô gái đáng yêu mặc chiếc áo lông chồn trắng muốt tên là Thu Linh Nhi đột nhiên kinh hãi nói: “Tiền bối, anh… là người Hoa Hạ?”
Tất cả mọi người đều giật mình yên tĩnh lại, ánh mắt của mọi người cũng kinh ngạc nhìn qua, Diệp Thành hơi sửng sốt, chỉ là ngay sau đó bình tĩnh gật đầu nói: “Không sai, tôi là người Hoa Hạ”.
Lời này vừa nói ra, anh cảm nhận được rõ ràng ánh mắt của đám người này nhìn mình, trong nháy mắt đã thay đổi. Những người muốn mời Diệp Thành gia nhập vào thế lực của mình, ngay lập tức thái độ của họ trở nên vô cùng lạnh nhạt xa lánh. Chu Vân trực tiếp quay đầu đi thẳng, rõ ràng là khinh thường anh, đến cả Tô Như Sương không nhịn được mà lộ ra một chút tiếc nuối.
Sự chuyển biến thái độ như thế này làm Diệp Thành cau mày lại, anh biết đám người của các tông môn cổ đại rõ ràng rất xem thường người dân Trái Đất bây giờ, nhưng lại không ngờ được thái độ đã biến chuyển đến mức khinh bỉ như thế này.
Lúc này trên không trung xuất hiện các luồng ánh sáng, chi viện của các gia tộc tu tiên thành Nam Ngọc đến rồi.
“Người Hoa Hạ thì sao chứ”. Diệp Thành ánh mắt lóe lên, lạnh lùng hỏi.
Ánh mắt của đám người này khiến Diệp Thành có chút không thoải mái, gần giống như là vẻ mặt mà quý tộc thời xưa nhìn về phía nô lệ tiện dân vậy.
“Không có gì không có gì”.
Đám người kinh hãi, trong lòng thầm nghĩ, tuy rằng đây là người Hoa Hạ nhưng dù sao cũng là một cao thủ Luyện Khí đỉnh phong, thậm chí có thể là cao thủ cảnh giới Ngưng Đan. Chưa nói đến tương lai rộng mở của anh ta, cho dù là bây giờ, thân phận địa vị cũng rất cao rồi.
Nhưng cho dù là như thế, ánh mắt của đám người Thu Linh Nhi vẫn lộ ra sự tiếc nuối, đó chưa chắc nhằm vào Diệp Thành mà là tiếc nuối, sao anh lại sinh ra ở Trái Đất cơ chứ.
Diệp Thành lúc này mới biết.
Vẻ mặt của đám người này nhìn kỹ thì không giống lắm so với anh, dường như nguyên nhân là do khí hậu. Phần lớn con ngươi của người ở đây đều có màu xanh nhạt và sống mũi hơi cao, đường viền khuôn mặt so với người Hoa Hạ có chút khác biệt. Nhưng những khác biệt này rõ ràng không phải là lý do bọn họ khinh bỉ như thế.
“Tiền bối đừng nản lòng, có thể dùng thân thể Hoa Hạ tu luyện tới cảnh giới Ngưng Đan, đó chính là tuyệt thế kỳ tài cả trăm nghìn năm mới xuất hiện một người, mà Diệp tiền bối còn trẻ như thế, chưa chắc không thể gia nhập vào môn phái lớn, tìm được cơ hội vươn lên đỉnh cao của tiên đạo”.
Tô Như Sương nhẹ giọng an ủi, nhưng rõ ràng cô ta cũng không hề xem trọng Diệp Thành.
Lúc Diệp Thành đang tự hỏi, ở phía xa trên bầu trời xuất hiện mấy luồng sáng bay nhanh đến đây.
“Người của gia tộc đến rồi kìa”. Thu Linh Nhi vui vẻ nhảy cẫng lên.
Đội hình chi viện của các gia tộc tu tiên ở thành Nam Ngọc vô cùng phô trương. Những chiếc thuyền bay dài hàng trăm trượng vắt ngang qua không trung, dẫn đầu là một cao thủ Kim Đan. Các chiến binh mặc giáp trụ thành hàng đi ra san sát như rừng, rất nhiều hơi thở của những người tu tiên tập hợp lại một chỗ, trong đó có không thiếu các tu sĩ cảnh giới Tu Thể.
“Cảm tạ đạo hữu cứu thiếu chủ của chúng tôi, phủ thành chủ nhất định có hậu tạ, vừa nãy tôi đã báo về phủ, thành chủ đại nhân đang chuẩn bị dạ tiệc, đặc biệt muốn mời Diệp đạo hữu tham gia”.
Ông lão tóc trắng dẫn đầu chắp tay cảm ơn.
Trưởng lão của các gia tộc khác cũng đều chắp tay cảm ơn. Bọn họ thấy Diệp Thành còn trẻ như thế mà đã là cảnh giới Ngưng Đan đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vô cùng cung kính và nhiệt tình.
“Hoa Cung Phụng, vị Diệp tiền bối này… là người Hoa Hạ”. Chu Vân đột nhiên nói.
Người Hoa Hạ?