Chưởng 557: Dầu hết đèn tắt
Nếu Diệp Thành bước vào cảnh giới Xuất Khiếu rồi thì anh sẽ dùng một cái tát đánh chết vương tử Lệ Ma.
“Nhân tộc, đầu hàng đi! sức mạnh của ngươi đang giảm mà bản tôn lại có thể chiến đấu lâu dài. Mau ngoan ngoan giơ tay chịu trói, để bản tôn hiến tế cho Ma Thần”.
Hai mắt vương tử Lệ Ma đỏ như máu đầy lạnh lẽo, bên trong mang theo tia tham lam.
Giờ phút này, ngay cả Nam Tuyệt cũng cảm thấy không đúng. Hai luồng sáng trên người Diệp Thành càng ngày càng mờ nhạt, đến cuối thì nó chẳng khác nào ngọn nến trong gió, yếu ớt sắp tắt.
Vô số chiến sĩ tộc Lệ Ma đang hoan hô phấn khích, đợi chủ nhân của mình chém giết kẻ thù mạnh mẽ.
“Đáng tiếc, Kim Đan Xuất Khiếu, chỉ còn một chút xíu nữa thôi!”
Trên mặt Diệp Thành lộ tia tiếc nuối, Kim Đan không rời khỏi trung phủ thì không thể mang theo sức mạnh đáng sợ, khi gặp kẻ cũng là cường giả mạnh mẽ thì đúng là không còn sức để chống chọi.
“Nhưng… thế thì sao?”
Hai mắt Diệp Thành hừng hực như đuốc, ngọn lửa màu vàng bập bùng không ngừng, mang theo khí thế không thể phá vỡ.
“Ta nói phải chém thì dù là rơi vào luân hồi vĩnh cửu, ý chí này không mất!”
“Hải Hoàng Quân Lâm!”
Một tiếng quát lớn của Diệp Thành vang lên, đại thần thông này lại tái hiện nơi trần thế.
Lúc này, thần tướng Hải Hoàng xuất hiện và một nguồn sức mạnh gấp mười lần trước đó tuôn ra từ trên người Diệp Thành theo sự xuất hiện của thần tướng. Sau lưng anh, một thần linh hỗn độn sinh ra.
Thần linh cao mấy chục nghìn trượng, nắm tay như ngôi sao, sáng tạo ra trời đất, nhìn thì là gương mặt của Hải Hoàng nhưng trên thân lại bùng nổ sức mạnh không gian của Minh Vương.
“Không ổn!”
Vương tử Lệ Ma biến sắc, muốn nhanh chóng rút lui ra sau.
Nhưng Diệp Thành đã giơ tay, thần linh cao mấy chục nghìn trượng biến thành ảo ảnh, tiến vào trong lòng bàn tay của anh. Chưởng ấn của Diệp Thành được thần mang hỗn độn bao phủ, một chưởng đánh ra có ngưng tụ sức mạnh thời không, xuyên thấu qua hư không mười dặm, đâm vào ngực vương tử Lệ Ma.
Chiến giáp Thiên Ma bên ngoài thân của vương tử Lệ Ma tỏa ra tia sáng đen chói mắt, ma khí cuồn cuộn, tia sáng sắc bén lóe lên nhưng vẫn không ngăn được Diệp Thành.
“Á!”
Vương tử Lệ Ma điên cuồng hét lên, ngưng tụ sức mạnh toàn thân vào kiếm Trảm Thiên, mũi nhọn trường kiếm dài vạn trượng chém về phía Diệp Thành. Gã muốn dùng kiếm đối kiếm, mạng đổi mạng để ép lui Diệp Thành.
Nhưng đối mặt một kiếm có thể làm bị thương Thiên Quân Nguyên Anh này. Diệp Thành vẫn không để tâm, anh vẫn dùng hết toàn bộ sức mạnh cắm xuống.
“Răng rắc!”
Chưởng ấn hỗn độn quản quanh mang theo năng lượng không thể đo lường phá vỡ chiến giáp Thiên Ma dễ dàng như chém nát đậu hũ, rồi đâm vào trong lồng ngực vương tử Lệ Ma. rồi tay Diệp Thành túm lấy Kim Đan trong cơ thể đối thủ, nhẹ nhàng nắm chặt.
“Ầm!”
Năng lượng Kim Đan ngưng tụ trên người của vương tử Lệ Ma bị Diệp Thành bóp nát thành từng mảnh nhỏ.
Vương tử Lệ Ma phát ra tiếng gầm long trời lở đất, trong đó là cảm xúc không cam tâm, khó hiểu và phẫn nộ. nhưng Kim Đan đã bị nghiền nát, dù là ma tộc thì nó cũng là vết thương chí mạng, gã không còn cơ hội sống lại nữa.
“Bùm bùm!”
Cô thể cao mấy chục nghìn trượng của vương tử Lệ Ma nổ tung, biến thành vô số ma khí tràn ra chung quanh.
Đúng lúc này, toàn bộ tộc Lệ Ma như bị hóa đá, chúng không thể tin nổi kết quả này, nhiều ma tướng còn quỳ xuống đất, mặt mày xám ngoét như cha mẹ chết.
Trên trời, chỉ còn lại Diệp Thành tóc đen mắt đen, cả người toàn là máu lơ lửng, hào quang thần thánh lấp lánh quanh thân như một chiến thần bất bại.
Vương tử Lệ Ma đã chết!
Kẻ đáng sợ có tu vi Xuất Khiếu đỉnh phong, có huyết mạch vương tộc, chỉ cần trưởng thành là sẽ đột phá Thiên Quân Nguyên Anh lại bị Diệp Thành một tay xé xác.
Dù thần hồn vương tử Lệ Ma còn đó, thân ma tan biến, thân thể thật cũng giữ lại được nhưng Kim Đan đã bị nghiền nát, không còn cơ hội cứu vạn, dù cứu về được thì cũng chỉ là kẻ tàn phế.
Vô số chiến sĩ tộc Lệ Ma mang vẻ mặt xám tro, biểu cảm vẫn khó tin.
Chính Nam Tuyệt cũng hít ngược một hơi: “Má ơi, hắn lại có thể giết chết vương tử Lệ Ma sao? đây chính là vương tử Lệ Ma, là hậu duệ Lệ Ma Vương đó!”
Nam Tuyệt lúc này thật sự rất sợ hãi, dù là những người tiêu diệt Hoa tộc năm đó thì vẫn yếu hơn vương tử Lệ Ma một chút, đạo giáo mạnh mẽ trở lại sau chục nghìn năm thì cũng không dám tuyên bố mình mạnh hơn tộc Lệ Ma.
“Đây tuyệt đối là kẻ điên!”
Nam Tuyệt nhỏ giọng thầm thì.
Trên thực tế, hồn phách của vương tử Lệ Ma cũng đang gào thét.
“Tên này là kẻ điên à? Sao lại phải chiến đấu quyết tử như thế? Không biết sẽ làm hai bên đều tổn thất sao?”
Vương tử Lệ Ma quả thực muốn phát điên lên được, trong một chiêu cuối, Diệp Thành cũng bị thương rất nặng. Kiếm Độc Hỏa Công Tâm chém kiếm Trảm Thiên làm hai, một đoạn kiếm găm vào bả vai của anh, suýt nữa đã chém rách cơ thể, giết chết anh.
Dù là hiện tại, vô số tia sáng đen vẫn quanh quẩn ở chỗ vết thương của Diệp Thành. Dù có hai thần thể bảo vệ nhưng đối đầu với một cường giả Xuất Khiếu đỉnh phong, trong tay cầm tiên bảo, một đòn cuối cùng có chút yếu, dù hào quang màu xanh vẫn lấp lóe như khó khôi phục như cũ.
“Tổn thất lớn hơn nữa, giết được cũng xứng đáng!”
Diệp Thành bình tĩnh nói.
Tiếp theo, anh cũng mặc kệ vương tử Lệ Ma đang gào thét, đánh ra pháp quyết, ánh sáng xanh lại hiện lên, bao phủ hồn phách của vương tử Lệ Ma và phong ấn cơ thể ma tộc của gã, đặc biệt là máu của gã cũng bị Diệp Thành thu gom, sau đó anh lại nắm lấy kiếm Trảm Thiên.
Một người mang huyết mạch vương tộc thuần khiết như vậy thì máu tươi vô cùng quý giá, không thua kém hậu duệ thần thú. Dùng vương tử Lệ Ma là có thể luyện được một lò thiên đan tuyệt thế, anh càng có thể nhanh chóng ngưng tụ ra vân thể Thiên Đế.
“Đáng tiếc, muộn rồi!”
Dù tìm được vương tử Lệ Ma nhưng Diệp Thành lại cười khổ, ngẩng đầu nhìn.
Anh thấy bên ngoài Luyện ngục Vô Gian, lôi vân đã bao vây ba nghìn dặm, che chắn cả nửa bầu trời, vô tận vô hạn, từng tia sét như rồng cứ quẩn quanh trong mây đen, lúc ẩn lúc hiện. Một một tia sét đều có màu sắc khác nhau, cũng đại diện cho thuộc tính khác nhau, dài đến cả trăm nghìn trượng.
Diệp Thành biết khi lôi vân hoàn toàn ngưng tụ xong thì lôi kiếp sẽ đánh xuống. Mà vì anh cưỡng ép thúc giục Kim Đan để chiến tới cuối cùng nên độ kiếp là việc không thể tránh được.
“Phù, trận chiến này gây ra tổn thất quá lớn với mình”.
Diệp Thành thở dài, trong trận chiến này, anh đã tung hết át chủ bài, cuối cùng xuất ra Hải Hoàng Quân Lâm mới gắng gượng thắng được, Kim Đan gần như hoàn toàn tan biến, thất bại trong tích tắc.
Nhưng bây giờ vẫn còn kịp, mình chỉ cần luyện thành vân thể Tiên Đế thì Kim Đan sẽ tự động đột phá thành Kim Đan thần đạo, là Thần Đan hàng thật giá thật, chỉ cần làm xong trước khi lôi kiếp tới là được.
Diệp Thành lắc đầu, anh luôn quyết đoán nên sẽ không hối hận.
“Đây tuyệt đối là kẻ điên!”
Nam Tuyệt nhỏ giọng thầm thì.
Trên thực tế, hồn phách của vương tử Lệ Ma cũng đang gào thét.
“Tên này là kẻ điên à? Sao lại phải chiến đấu quyết tử như thế? Không biết sẽ làm hai bên đều tổn thất sao?”
Vương tử Lệ Ma quả thực muốn phát điên lên được, trong một chiêu cuối, Diệp Thành cũng bị thương rất nặng. Kiếm Độc Hỏa Công Tâm chém kiếm Trảm Thiên làm hai, một đoạn kiếm găm vào bả vai của anh, suýt nữa đã chém rách cơ thể, giết chết anh.
Dù là hiện tại, vô số tia sáng đen vẫn quanh quẩn ở chỗ vết thương của Diệp Thành. Dù có hai thần thể bảo vệ nhưng đối đầu với một cường giả Xuất Khiếu đỉnh phong, trong tay cầm tiên bảo, một đòn cuối cùng có chút yếu, dù hào quang màu xanh vẫn lấp lóe như khó khôi phục như cũ.
“Tổn thất lớn hơn nữa, giết được cũng xứng đáng!”
Diệp Thành bình tĩnh nói.
Tiếp theo, anh cũng mặc kệ vương tử Lệ Ma đang gào thét, đánh ra pháp quyết, ánh sáng xanh lại hiện lên, bao phủ hồn phách của vương tử Lệ Ma và phong ấn cơ thể ma tộc của gã, đặc biệt là máu của gã cũng bị Diệp Thành thu gom, sau đó anh lại nắm lấy kiếm Trảm Thiên.
Một người mang huyết mạch vương tộc thuần khiết như vậy thì máu tươi vô cùng quý giá, không thua kém hậu duệ thần thú. Dùng vương tử Lệ Ma là có thể luyện được một lò thiên đan tuyệt thế, anh càng có thể nhanh chóng ngưng tụ ra vân thể Thiên Đế.
“Đáng tiếc, muộn rồi!”
Dù tìm được vương tử Lệ Ma nhưng Diệp Thành lại cười khổ, ngẩng đầu nhìn.
Anh thấy bên ngoài Luyện ngục Vô Gian, lôi vân đã bao vây ba nghìn dặm, che chắn cả nửa bầu trời, vô tận vô hạn, từng tia sét như rồng cứ quẩn quanh trong mây đen, lúc ẩn lúc hiện. Một một tia sét đều có màu sắc khác nhau, cũng đại diện cho thuộc tính khác nhau, dài đến cả trăm nghìn trượng.
Diệp Thành biết khi lôi vân hoàn toàn ngưng tụ xong thì lôi kiếp sẽ đánh xuống. Mà vì anh cưỡng ép thúc giục Kim Đan để chiến tới cuối cùng nên độ kiếp là việc không thể tránh được.
“Phù, trận chiến này gây ra tổn thất quá lớn với mình”.
Diệp Thành thở dài, trong trận chiến này, anh đã tung hết át chủ bài, cuối cùng xuất ra Hải Hoàng Quân Lâm mới gắng gượng thắng được, Kim Đan gần như hoàn toàn tan biến, thất bại trong tích tắc.
Nhưng bây giờ vẫn còn kịp, mình chỉ cần luyện thành vân thể Tiên Đế thì Kim Đan sẽ tự động đột phá thành Kim Đan thần đạo, là Thần Đan hàng thật giá thật, chỉ cần làm xong trước khi lôi kiếp tới là được.
Diệp Thành lắc đầu, anh luôn quyết đoán nên sẽ không hối hận.
Huống chi Kim Đan ngưng tụ rồi cũng không phải là không thể thay đổi. Minh Sương cũng biết tùm kiếm Tẩy Tủy Tuyết Liên là có thể cải tạo Kim Đan mà. Kiếp trước, Diệp Thành là Tiên Đế cảnh giới Độ Kiếp thì hiển nhiên càng biết nhiều hơn các loại pháp môn ngưng tụ Kim Đan.
“Răng rắc!”
Diệp Thành cầm ma kiếm dài hơn một trướng, bước đi loạng choạng, đánh xuống từ trong hư không, rơi vào bên cạnh Nam Tuyệt.
Anh giẫm nát ngọn núi, suýt ngã xuống xuống. Lúc này, kiếm khí Lệ Ma đáng sợ vẫn đang không ngừng tàn phá trong cơ thể Diệp Thành, anh đang rơi vào trong tình trạng yếu ớt nhất chưa từng có trước giờ.
Kim Đan gần như bị nghiền nát, pháp lực cũng khô cạn, Diệp Thành của lúc này, xét về chiến lực thì chẳng mạnh hơn Nam Tuyệt bao nhiêu, nói cách khác là anh đang là đèn sắp cạn dầu!