Chương 489: Vạn Độc Ma Quân
Cảnh tượng những đứa con của trời chán chường ra khỏi động thiên hoàn toàn không thể che giấu người khác. Chẳng mấy chốc, chân tướng bên trong động thiên đã lan truyền với tốc độ cực nhanh. Mấy nghìn người tu tiên đang đợi bên ngoài ngay lập tức sôi sục.
“Diệp Thành đi vào động thiên Vạn Độc rồi”.
“Một mình Diệp Thành càn quét tất cả những đứa con của trời, một quyền đánh chết mấy chục người cảnh giới Ngưng Đan!”
“Diệp Thành giành được bảo tàng của Vạn Độc Ma Quân, hơn nữa đã đánh tàn phế Lục vương tôn Nam Hiền của vương tộc Nam Ly…”
Mỗi một tin tức đều như bom nặng kí khiến mọi người choáng đầu hoa mắt. Đám người Tô Như Sương càng há hốc miệng, không dám tin. Sau đó, tin tức này giống như gió bão quét qua một nửa quần đảo Nam Ngọc một cách nhanh chóng.
Các thượng tông danh môn, toàn bộ vương thành, vô số gia tộc tu tiên nghe được tin này đều chấn động.
Giờ phút này, danh tiếng của Diệp Thành đã vang khắp quần đảo Nam Ngọc!
Cùng lúc đó…
“Nam Hiền bị phế rồi!”
“Ai lại to gan như vậy? Đó là Lục vương tôn, hậu duệ mà Vương thượng cưng chiều nhất. Nghe nói dòng máu Lôi Giao chảy trong người cậu ta đã đạt đến Hóa Cảnh, chỉ còn nửa bước là hiện ra pháp tướng, trong thế hệ trẻ tuổi của toàn bộ vương tộc người như cậu ta chỉ đếm được trên đầu ngón tay”.
“Nghe nói là một thanh niên Hoa Hạ tên Diệp Thành, nhưng theo đám người Tiết Mộng Ngưng kể lại thì anh ta không phải người Hoa Hạ, mà là một vị Thiên Quân cảnh giới Nguyên Anh giả trang”.
“Chắc đùa thôi, trừ thất đại huyền môn ra thì sao có thể có Thiên Quân cảnh giới Nguyên Anh được chứ?”
“…”
Tin tức dòng máu của Nam Hiền bị phế nhanh chóng truyền khắp vương thành, các thế gia bàn tán xôn xao.
Trong vương thành Nam Ly, ngoại trừ vương tộc nhà họ Nam thì còn các gia tộc như nhà họ Lâm cũng có địa vị vô cùng cao quý, chỉ thua kém vương tộc.
“Các thượng tông nói thế nào?”
“Các tông đều tuyên bố anh ta không phải người của bọn họ, lai lịch của tên Diệp Thành đó cực kỳ bí ẩn, hoàn toàn không tra ra được. Vương đình phẫn nộ, nghe nói đã đến tai Nam Ly Vương, Nam Ly Vương lệnh cho đội hộ vệ Cực Tinh xuất phát, tìm khắp thiên hạ cũng phải bắt bằng được Diệp Thành về”.
“Chậc, ngay cả đội hộ vệ Cực Tinh cũng được điều động thì Diệp Thành chết chắc rồi”.
Có người cảm thán, có người vui mừng, có người vui trên nỗi đau của người khác.
Chuyện động thiên Vạn Độc đã dẫn đến gió bão không gian, cuốn qua hơn nửa quần đảo Nam Ngọc. Vô số gia tộc, tông môn đều kiễng chân ngóng xem rốt cuộc vương đình Nam Ly sẽ hành động như thế nào.
Nếu ngay cả một kẻ hung ác tước đoạt dòng máu của bọn họ mà còn không thể giết chết thì sẽ tổn hại đến uy nghiêm của vương đình…
Cùng lúc đó, trong vương đình Nam Ly.
Một người đàn ông trung niên áo trắng hơn tuyết, đeo kiếm trên người đang đứng trước vương cung nguy nga, cao ngất. Sống lưng người đàn ông thẳng như kiếm, bất cứ ai nhìn thấy ông ta đều như nhìn thấy một thanh thần kiếm Cửu Thiên cắm thẳng vào bầu trời. Thị vệ thiết giáp đứng xung quanh nhìn ông ta bằng ánh mắt vô cùng cuồng nhiệt, tựa như thần linh.
Đó là Nam Ly Vương!
Cao thủ hàng đầu của vương đình Nam Ly, Chân Quân cảnh giới Xuất Khiếu đỉnh phong, từng một người một kiếm san bằng các thượng tông, buộc bọn họ phải cúi đầu. Ông ta chính là kẻ mạnh nhất trên toàn quần đảo Nam Ngọc!
“Phụ vương”.
Nam Sở mang nét mặt nặng nề chậm rãi bước tới phía sau lưng người đàn ông kia, cung kính hành lễ. Mặc dù hắn là con trai trưởng của Nam Ly Vương, đã bước vào cảnh giới Kim Đan, có địa vị cao quý trong vương tộc nhưng cũng không dám ngang ngược trước mặt phụ vương.
“Hiền Nhi thế nào rồi?”
Nam Ly Vương chậm rãi lên tiếng, giọng nói ông ta lạnh lùng, từng chữ như mũi nhọn.
“Dòng máu bị tước đoạt, tu vi mất hết, nếu không tìm được Vạn Linh Đan trong truyền thuyết thì e rằng thần tiên Đại La cũng không cứu được Hiền Nhi”.
Nam Sở thấp giọng nói, trong mắt lại ánh lên vẻ vui mừng. Dù sao Nam Hiền cũng không phải con trai hắn, ngược lại có khả năng tranh đoạt vương vị với mình, phế đi càng tốt.
“Vạn Linh Đan là thần đan, dù là thất đại huyền môn cũng chưa chắc đã có. Dù có cũng sẽ không dùng cho một phế vật như nó. Ban tặng tiền bạc, gạch tên nó ra khỏi vương tộc, cho nó tự sinh tự diệt”.
Nam Ly Vương thản nhiên nói, không hề có chút tình cảm nào.
“Vâng, thưa phụ vương”.
Nam Sở cung kính tuân lệnh, khóe miệng khẽ giương lên. Hắn hiểu rất rõ tính cách của phụ vương mình, cho dù là cốt nhục thân thích nhưng một khi thất bại cũng sẽ bị Nam Ly Vương xem là phế vật.
Nam Hiền đã mất đi dòng máu, không còn giá trị gì. Mặc dù có thể yên ổn sống cuộc sống như đế vương ở nhân gian, nhưng từ nay sẽ không còn là vương tộc, không được hưởng tài nguyên tu hành và đãi ngộ của vương tộc nữa.
“Tuy Nam Hiền ngu xuẩn nhưng Diệp Thành cũng đáng chết. Dám xúc phạm vương đình Nam Ly ta, nếu không giết cậu ta thì chẳng phải chứng tỏ vương đình chúng ta dễ bị ức hiếp hay sao? Lệnh cho ba đội hộ vệ Cực Tinh, Đạp Nguyệt và Trục Nhật lục soát khắp quần đảo Nam Ngọc, nếu không tìm được Diệp Thành thì mang đầu thống lĩnh của ba đội đến gặp ta”.
Nói xong, Nam Ly Vương phất tay áo, rẽ không gian mà đi.
Nam Sở nghe vậy xuýt xoa kinh hãi, cúi người thật sâu với Nam Ly Vương: “Nhi thần tuân lệnh”.
Khi hắn ngẩng đầu lên, trong mắt không chỉ có vẻ chấn động, mà còn mang theo chút kinh hãi. Ba đội hộ vệ Nhật - Nguyệt - Tinh là đội quân thần thánh trấn thủ quần đảo Nam Ngọc, một lần điều động cả ba đội đủ để san bằng một thượng tông.
“Phụ vương cũng coi trọng tên Diệp Thành này thật”.
Nam Sở khẽ than thở, trong mắt lại có vẻ đắc ý không tả nổi…
Trong lúc quần đảo Nam Ngọc sôi sục vì Diệp Thành thì bản thân anh đang chậm rãi rảo bước trong đại điện Vạn Độc.
Tòa cung điện cổ xưa này được Vạn Độc Ma Quân dốc hết toàn lực dựng nên, vốn định sau khi thăng lên Nguyên Anh sẽ khai tông lập phái ở đây, nào ngờ lại ngã xuống tại đây, để lại tiện nghi cho người đến sau.
“Soạt soạt soạt!”
Diệp Thành một mình đi tới, cảnh tượng xung quanh anh biến đổi không ngừng. Có ánh chớp lửa điện, có kịch độc chướng khí mù mịt, có ảo ảnh thiên ma, thậm chí không gian cũng đảo lộn rối loạn vì thế, đúng là từng bước nguy hiểm chết người.
“Vạn Độc Sát Tâm Trận, Phượng Hoàng Huyễn Ma Trận, Thiên Lôi Địa Hỏa Trận…”
Diệp Thành nói ra từng cái tên, Ân U Liên ở một bên sợ đến mức ba hồn mất hết, bảy hồn sa sút, thầm nghĩ thảo nào Diệp Tiên sư không cho mình đi theo, hóa ra trong đại điện này còn có thứ đáng sợ như vậy.
Những trận pháp này cái nào cái nấy đều là sát trận đỉnh cấp, một khi hội tụ với nhau có thể giết chết một Tiểu Thiên Quân.
Nhưng chúng lại không làm gì được Diệp Thành, mỗi một bước chân anh bước ra đều giẫm lên điểm mấu chốt của trận pháp. Với lai lịch Tiên Đế của anh kiếp trước đủ để thuộc nằm lòng mắt trận hay thậm chí là khuyết điểm của những trận pháp này.
Sau khi đi liên tục chín bước, cuối cùng anh cũng tìm được trung tâm trận pháp, khẽ giậm chân quát lên.
“Mở!”
“Ầm ầm!”
Toàn bộ tiên điện rung chuyển, ngay sau đó tất cả ảo ảnh thoáng chốc tan biến, mọi tia sét, băng lửa đồng thời mất đi, điện đường rộng rãi ở xung quanh hiện ra.
Chín chín tám mươi mốt cây cột bằng ngọc dựng san sát nhau phải trăm người mới ôm hết. Ở giữa điện đường có một ông lão mặc áo lông vũ màu đen ngồi xếp bằng.
Nam Hiền đã mất đi dòng máu, không còn giá trị gì. Mặc dù có thể yên ổn sống cuộc sống như đế vương ở nhân gian, nhưng từ nay sẽ không còn là vương tộc, không được hưởng tài nguyên tu hành và đãi ngộ của vương tộc nữa.
“Tuy Nam Hiền ngu xuẩn nhưng Diệp Thành cũng đáng chết. Dám xúc phạm vương đình Nam Ly ta, nếu không giết cậu ta thì chẳng phải chứng tỏ vương đình chúng ta dễ bị ức hiếp hay sao? Lệnh cho ba đội hộ vệ Cực Tinh, Đạp Nguyệt và Trục Nhật lục soát khắp quần đảo Nam Ngọc, nếu không tìm được Diệp Thành thì mang đầu thống lĩnh của ba đội đến gặp ta”.
Nói xong, Nam Ly Vương phất tay áo, rẽ không gian mà đi.
Nam Sở nghe vậy xuýt xoa kinh hãi, cúi người thật sâu với Nam Ly Vương: “Nhi thần tuân lệnh”.
Khi hắn ngẩng đầu lên, trong mắt không chỉ có vẻ chấn động, mà còn mang theo chút kinh hãi. Ba đội hộ vệ Nhật - Nguyệt - Tinh là đội quân thần thánh trấn thủ quần đảo Nam Ngọc, một lần điều động cả ba đội đủ để san bằng một thượng tông.
“Phụ vương cũng coi trọng tên Diệp Thành này thật”.
Nam Sở khẽ than thở, trong mắt lại có vẻ đắc ý không tả nổi…
Trong lúc quần đảo Nam Ngọc sôi sục vì Diệp Thành thì bản thân anh đang chậm rãi rảo bước trong đại điện Vạn Độc.
Tòa cung điện cổ xưa này được Vạn Độc Ma Quân dốc hết toàn lực dựng nên, vốn định sau khi thăng lên Nguyên Anh sẽ khai tông lập phái ở đây, nào ngờ lại ngã xuống tại đây, để lại tiện nghi cho người đến sau.
“Soạt soạt soạt!”
Diệp Thành một mình đi tới, cảnh tượng xung quanh anh biến đổi không ngừng. Có ánh chớp lửa điện, có kịch độc chướng khí mù mịt, có ảo ảnh thiên ma, thậm chí không gian cũng đảo lộn rối loạn vì thế, đúng là từng bước nguy hiểm chết người.
“Vạn Độc Sát Tâm Trận, Phượng Hoàng Huyễn Ma Trận, Thiên Lôi Địa Hỏa Trận…”
Diệp Thành nói ra từng cái tên, Ân U Liên ở một bên sợ đến mức ba hồn mất hết, bảy hồn sa sút, thầm nghĩ thảo nào Diệp Tiên sư không cho mình đi theo, hóa ra trong đại điện này còn có thứ đáng sợ như vậy.
Những trận pháp này cái nào cái nấy đều là sát trận đỉnh cấp, một khi hội tụ với nhau có thể giết chết một Tiểu Thiên Quân.
Nhưng chúng lại không làm gì được Diệp Thành, mỗi một bước chân anh bước ra đều giẫm lên điểm mấu chốt của trận pháp. Với lai lịch Tiên Đế của anh kiếp trước đủ để thuộc nằm lòng mắt trận hay thậm chí là khuyết điểm của những trận pháp này.
Sau khi đi liên tục chín bước, cuối cùng anh cũng tìm được trung tâm trận pháp, khẽ giậm chân quát lên.
“Mở!”
“Ầm ầm!”
Toàn bộ tiên điện rung chuyển, ngay sau đó tất cả ảo ảnh thoáng chốc tan biến, mọi tia sét, băng lửa đồng thời mất đi, điện đường rộng rãi ở xung quanh hiện ra.
Chín chín tám mươi mốt cây cột bằng ngọc dựng san sát nhau phải trăm người mới ôm hết. Ở giữa điện đường có một ông lão mặc áo lông vũ màu đen ngồi xếp bằng.
Ông lão râu tóc bạc phơ, da dẻ sáng trong óng ánh tựa như ngọc thạch. Hai mắt ông lão nhắm lại, ngực vẫn nhấp nhô nhè nhẹ, vẫn còn hô hấp, hai cánh mũi còn co rút rồi giãn ra, giống như chỉ đang say ngủ. Nhưng trên đỉnh đầu ông lão có một lỗ thủng máu rất lớn, trông vô cùng ghê rợn.
Đó chính là Vạn Độc Ma Quân, chủ nhân của cả động thiên này.
Trong lòng Ân U Liên cảm thấy kính sợ, không dám tiến tới, nhưng Diệp Thành vẫn bình tĩnh như thường, thờ ơ nói: “Đây chỉ là kim đan bị vỡ nát mà thôi. Nếu không thể thoát khỏi thân xác, phá đan kết anh thì từ nay chỉ có thể bị bó buộc trong cơ thể này, dần dần mục nát suy yếu theo thân xác”.
Anh không hề kinh ngạc, âm thầm than khẽ. Kiếp trước mình đã nhìn thấy quá nhiều tu sĩ Kim Đan ngưng anh thất bại, cuối cùng chết đi. Có vài người thậm chí còn nổ cả đầu, hồn phách tiêu tan!