Chương 541: Tộc Lệ Ma!
Diệp Thành ôm lấy Dao Nhi vọt thẳng lên, biến thành một viên đạn bắn mạnh ra, phá vỡ tầng tầng lớp lớp màn chắn sóng âm. Chỉ trong nháy mắt, anh đã từ ngọn núi này đáp xuống một ngọn núi khác. Anh lấy đỉnh núi làm ván nhảy, nhanh chóng vọt vào bên trong.
"Bốp bốp bốp!"
Mỗi một lần Diệp Thành giẫm xuống đều giẫm cho đất đá nát bấy. Thần thể Đại Thành của anh tựa như một động cơ mãi mãi không bao giờ cạn kiệt, mỗi một thớ cơ bắp, mỗi một khúc xương đều ẩn chứa thần lực bùng nổ.
Giữa đường, có mấy con hung thú dài hơn mười mét lao tới muốn vây công Diệp Thành. Chúng trực tiếp bị Diệp Thành dùng tay xé thành mảnh vụn, lông và máu bay toán loạn trên không trung.
Đi một mạch hơn trăm cây số, tai anh đột nhiên động đậy, ánh mắt sáng rực nhìn phía trước: "Chỗ đó có người, anh có thể nghe thấy tiếng đánh nhau".
Hai người xông tới thì nhìn thấy một người quen.
Minh Sương toàn thân được bao phủ trong ánh sáng rực rỡ. Sau lưng cô ấy mọc một đôi cánh rực rỡ ánh bạc chói mắt, trông như đôi cánh của thiên sứ vậy. Minh Sương đã rời khỏi mặt đất bay lượn trên không trung, mà đối thủ của cô ấy là một con Ma Long hai đầu.
Con Ma Long này dài mấy trăm mét, vảy mọc đầy toàn thân, nó có tám cái chân, hai cái đầu. Một cái đầu thì phun lửa, một cái đầu phun băng. Nếu ở ngoài địa ngục Vô Gián, với thực lực của Minh Sương thì việc xé nát một con Ma Long hai đầu Kim Đan trung kỳ dễ như trở bàn tay
Nhưng lúc này cô ấy lại không đối phó nổi, có vẻ hơi chật vật. Trong địa ngục Vô Gián, cấm chế dày đặc áp chế tu vi của tất cả mọi người, càng ỷ lại vào phép thần thông thì tu vi lại càng bị sụt giảm trong này. Mà người có thân thể càng mạnh mẽ thì lại càng mạnh hơn trong này.
"Cha!"
Minh Sương khẽ quát một tiếng, đánh ra một luồng tiên quang, đánh bay con Ma Long. Cô ấy quay đầu lại, nhìn hai người với vẻ mặt nghiêm trọng: "Sao hai người lại đến đây? Không phải tôi đã bảo hai người đi về rồi sao? Ở đây vô cùng nguy hiểm".
Nói rồi ánh mắt cô ấy lạnh đi, nhìn thẳng Diệp Thành: "Có phải anh đưa Dao Nhi vào không? Anh không biết với tu vi đó, cô bé vô cùng nguy hiểm khi ở đây không? Anh đang hại chết em gái mình đấy!"
"Không phải đâu chị Minh Sương, em yêu cầu anh đưa em đi đấy. Chị đừng trách anh". Dao Nhi vội vàng huơ tay giải thích.
"Cần giúp không?"
Diệp Thành dựa vào vách núi, hất cằm nói.
"Hừ!"
Minh Sương hừ lạnh một tiếng, trực tiếp quay đầu đi. Đôi cánh rực rỡ sau lưng cô ấy đột nhiên tỏa ra ánh bạc sáng chói, hóa thành hai thanh Thiên kiếm tuyệt thế, đột nhiên chém xuống khiến con Ma Long hai đầu bị chém thành nhiều mảnh, tan thành tro bụi.
Một đòn toàn lực bộc phát, sau khi chém chết con Ma Long hai đầu, Minh Sương thở hồng hộc. Cái trán trơn bóng của cô ấy lấm tấm mồ hôi. Dao Nhi vội vàng chạy qua, lấy khăn giúp cô ấy mau mồ hôi:
"Chị Minh Sương, chị giỏi quá đi. Con Ma Long to như thế mà chị chém chết nó rồi!"
Minh Sương đỏ mặt, vội chuyển chủ đề: "Dao Nhi, sao lại đi theo vào thế, em không biết ở đây nguy hiểm thế nào sao?"
Cô ấy càng nói càng nghiêm túc: "Tuy chị vẫn chưa tra rõ ràng rốt cuộc trong cơ thể em là thần mạnh gì, nhưng chắc chắn là một thần mạch vô cùng hiếm có. Cho dù ở trong môn phái lớn nào em cũng sẽ là đệ tử có địa vị cao nhất, sau này sẽ tới được Nguyên Anh, chắc chắn sẽ được các trưởng lão bảo vệ bên người, sao có thể liều lĩnh như vậy chứ".
"Ưm...em biết sai rồi chị Minh Sương".
Dao Nhi lè lưỡi, mặt hếch lên kiêu ngạo: "Nhưng mà anh sẽ bảo vệ em mà".
"Chỉ dựa vào anh ta?"
Minh Sương liếc xéo, hiển nhiên không tin. Nhưng cô ấy không kéo dài thêm chủ đề này mà dặn dò Dao Nhi và Diệp Thành theo sát mình, đừng cách quá xa.
"Khu vực này vô cùng kỳ lạ, thảo nào những Chân Quân đời trước đến đều chết vô cùng thảm. Nghe nói kẻ vào địa ngục Vô Gián không chỉ có loài người chúng ta mà còn có cả các dị tộc ở thế giới đối lập nữa".
Minh Sương nhíu mày, sắc mặt rất nghiêm túc.
Dao Nhi tò mò nói: "Chị Minh Sương, chủng tộc ở thế giới đối lập là gì vậy?"
"Nghe nói tên là tộc Lệ Ma, là bá chủ của một thế giới. Chúng vô cùng mạnh mẽ, thân thể vô cùng rắn chắn, nổi danh về việc tàn sát giết chóc, không hề thua kém Tu La trong biển máu. Hơn nữa chúng còn có nhiều phép thần thông bí mật, vô cùng mạnh trong địa ngục Vô Gián". Vẻ mặt Minh Sương nặng nề, đôi mắt lóe ra sự dè chừng.
"Nhưng vẫn còn đỡ, tộc Lệ Ma ít khi xuất hiện trong địa ngục Vô Gián. Theo như tài liệu mà chị tra được, chúng mấy nghìn năm chưa từng xuất hiện. Trưởng lão trong tông nghi ngờ có thể chúng đã từ bỏ địa ngục Vô Gián".
"Thế thì tốt".
Dao Nhi vỗ cái ngực nhỏ, thở ra một nói thật dài.
Tộc Lệ Ma?
Diệp Thành đứng bên cạnh nghe, khẽ ồ một tiếng.
Anh không chỉ từng nghe nói chủng tộc này mà danh tiếng của chúng còn vang dội như sấm bên tai. Tộc Lệ Ma cho dù là ở trên bảng Tinh Hà xếp hạng hàng vạn chủng tộc trong ngân hà cũng xếp trong top đầu, mạnh hơn Huyết tộc, tộc Sói hắc ám rất nhiều. Mỗi một kẻ của tộc Lệ Ma sau khi trưởng thành đều có sức chiến đấu cấp Kim Đan, chỉ cần tu hành một chút là có thể bước vào Chân Quân. Có thể nói, bất cứ một kẻ tộc Lệ Ma nào đều đã chinh chiến sa trường nhiều lần, tinh thông vô số phép giết chóc.
Kỹ thuật chiến đấu của chúng là vô địch, hơn nữa cơ thể và khả năng phục hồi đều đứng đầu trong các chủng tộc lớn. Cho dù là tu sĩ Kim Đan cùng cấp bậc thì một khi bị tộc Lệ Ma tiếp cận thì cũng sẽ có nguy hiểm.
Nhưng nếu tộc Lệ Ma đã lâu không xuất hiện thì Diệp Thành cũng không lo lắng nữa. Dù sao thì kiếp trước đừng nói là tộc Lệ Ma, ngay cả tộc Thiên Ma nổi danh vang dội cũng bị Diệp Thành tiêu diệt.
Ba người vừa đi vừa nói chuyện. Phần lớn đều là Dao Nhi hỏi, Minh Sương thi thoảng đáp vài câu. Ví dụ như cô ấy nói, đôi cánh trên vai tên là đôi cánh Cửu Thiên Huyền Quang, là một linh bảo đỉnh cao nổi danh vô cùng. Trong địa ngục Vô Gián, nếu không dựa vào đôi cánh Cửu Thiên Huyền Quang, Minh Sương có bay lên cũng vô cùng khó khăn.
"Trên người Dao Nhi có thần mạch, là hạt giống của Thiên Quân tương lai. Nếu cô bé ở Trái Đất với anh thì sẽ làm lỡ dở tiền đồ của cô bé mất, tôi muốn đưa cô bé về tông môn để cô bé học công pháp thần tiên thực sự. Trăm năm sau, chắc chắn cô bé sẽ trở thành Nguyên Anh".
Minh Sương dùng thần niệm truyền âm, giọng nói lạnh lùng vang lên trong đầu Diệp Thành.
Mặt Diệp Thành không thay đổi, trực tiếp trả lời: "Không phiền cô nhọc công. Dao Nhi là em gái tôi, tôi sẽ bồi dưỡng cô bé thành cường giả tuyệt thế".
"Đừng có làm việc theo cảm tính. Cho dù từng có được kỳ ngộ, tu thành thể phách mạnh mẽ nhưng sao có thể so với truyền thống tu hành một trăm nghìn năm của tông môn chúng tôi? Sau này cho dù Dao Nhi không vào tông môn chúng tôi thì tôi cũng sẽ giới thiệu một môn phái lớn thích hợp với cô bé. Một người có thần mạch, tất cả các môn phái đều sẽ tranh giành. So với lòng tự trong và thể diện không đáng lấy một xu, tiền đồ của Dao Nhi quan trọng hơn".
Minh Sương lạnh lùng nói.
Nếu người khác bị cô ấy nói như vậy thì sẽ thẹn quá hóa giận hoặc là vô cùng xấu hổ. Nhưng Diệp Thành thì không nổi giận mà còn cười nhẹ: "Cô Minh Sương quá đề cao bản thân rồi".
Dao Nhi vỗ cái ngực nhỏ, thở ra một nói thật dài.
Tộc Lệ Ma?
Diệp Thành đứng bên cạnh nghe, khẽ ồ một tiếng.
Anh không chỉ từng nghe nói chủng tộc này mà danh tiếng của chúng còn vang dội như sấm bên tai. Tộc Lệ Ma cho dù là ở trên bảng Tinh Hà xếp hạng hàng vạn chủng tộc trong ngân hà cũng xếp trong top đầu, mạnh hơn Huyết tộc, tộc Sói hắc ám rất nhiều. Mỗi một kẻ của tộc Lệ Ma sau khi trưởng thành đều có sức chiến đấu cấp Kim Đan, chỉ cần tu hành một chút là có thể bước vào Chân Quân. Có thể nói, bất cứ một kẻ tộc Lệ Ma nào đều đã chinh chiến sa trường nhiều lần, tinh thông vô số phép giết chóc.
Kỹ thuật chiến đấu của chúng là vô địch, hơn nữa cơ thể và khả năng phục hồi đều đứng đầu trong các chủng tộc lớn. Cho dù là tu sĩ Kim Đan cùng cấp bậc thì một khi bị tộc Lệ Ma tiếp cận thì cũng sẽ có nguy hiểm.
Nhưng nếu tộc Lệ Ma đã lâu không xuất hiện thì Diệp Thành cũng không lo lắng nữa. Dù sao thì kiếp trước đừng nói là tộc Lệ Ma, ngay cả tộc Thiên Ma nổi danh vang dội cũng bị Diệp Thành tiêu diệt.
Ba người vừa đi vừa nói chuyện. Phần lớn đều là Dao Nhi hỏi, Minh Sương thi thoảng đáp vài câu. Ví dụ như cô ấy nói, đôi cánh trên vai tên là đôi cánh Cửu Thiên Huyền Quang, là một linh bảo đỉnh cao nổi danh vô cùng. Trong địa ngục Vô Gián, nếu không dựa vào đôi cánh Cửu Thiên Huyền Quang, Minh Sương có bay lên cũng vô cùng khó khăn.
"Trên người Dao Nhi có thần mạch, là hạt giống của Thiên Quân tương lai. Nếu cô bé ở Trái Đất với anh thì sẽ làm lỡ dở tiền đồ của cô bé mất, tôi muốn đưa cô bé về tông môn để cô bé học công pháp thần tiên thực sự. Trăm năm sau, chắc chắn cô bé sẽ trở thành Nguyên Anh".
Minh Sương dùng thần niệm truyền âm, giọng nói lạnh lùng vang lên trong đầu Diệp Thành.
Mặt Diệp Thành không thay đổi, trực tiếp trả lời: "Không phiền cô nhọc công. Dao Nhi là em gái tôi, tôi sẽ bồi dưỡng cô bé thành cường giả tuyệt thế".
"Đừng có làm việc theo cảm tính. Cho dù từng có được kỳ ngộ, tu thành thể phách mạnh mẽ nhưng sao có thể so với truyền thống tu hành một trăm nghìn năm của tông môn chúng tôi? Sau này cho dù Dao Nhi không vào tông môn chúng tôi thì tôi cũng sẽ giới thiệu một môn phái lớn thích hợp với cô bé. Một người có thần mạch, tất cả các môn phái đều sẽ tranh giành. So với lòng tự trong và thể diện không đáng lấy một xu, tiền đồ của Dao Nhi quan trọng hơn".
Minh Sương lạnh lùng nói.
Nếu người khác bị cô ấy nói như vậy thì sẽ thẹn quá hóa giận hoặc là vô cùng xấu hổ. Nhưng Diệp Thành thì không nổi giận mà còn cười nhẹ: "Cô Minh Sương quá đề cao bản thân rồi".
Vẻ mặt anh bình tĩnh, anh lạnh nhạt nói:
"Thứ gọi là môn phái lớn thì cũng chỉ là bọn nhãi nhép với tôi mà thôi. Ỷ vào việc có mấy công pháp đỉnh cao hoặc thần pháp đã tự cho rằng có được bảo bối, sống chết cắn chặt lấy, chỉ sợ bị người khác nhìn thấy dù chỉ một chữ. Nếu tôi muốn có thì cho dù công pháp cả ngân hà bày trước mặt tôi cũng không thèm nhìn lấy một cái!"