Chương 568: Cách xa em gái tôi ra.
“Con đi qua quận Lâm Sơn, nghe nói có khách quý đến cho nên về đây một chuyến để chào hỏi, tiện đường dẫn Cửu Nhi đi luôn”.
Lâm Thất Thất lạnh nhạt nói, ánh mắt lạnh lùng của cô ta nhìn về phía Diệp Thành nói:
“Không biết đạo hữu là đệ tử của tông môn nào thế? Thất đại huyền môn, Thánh Thiên Cung, Cổ Kiếm Môn, Vạn Phật Tông, Tu Trúc Viện, Bạch Vân Quán, Thanh Vân Sơn, Vô Văn sơn trang, đệ tử chân truyền của các tông môn khác tôi đều có quen biết. Đạo hữu đây tuổi còn trẻ nhưng đã trở thành cao thủ có tu vi cực cao, chắc là phải quen với mọi người chứ, vì sao trước đây tôi chưa từng gặp qua anh bao giờ?”
“Tôi bế quan t u luyện, rất ít khi lộ mặt, chưa gặp cũng là bình thường thôi”.
Diệp Thành lạnh nhạt nói.
“Là thế à?”
Lâm Thất Thất không tỏ rõ thái độ, rõ ràng không tin vào lời nói của đối phương chút nào cả.
Ngay khi cô ta tiến vào đây, Diệp Thành đã phát hiện ra điều ấy rồi. Diều khiến Diệp Thành hơi ngạc nhiên là tuổi của Lâm Thất Thất không lớn hơn anh là bao, hơn nữa mãi đến khi linh khí hồi phục lại mới bắt đầu tu tiên, tu vi của cô ta đã đạt đến Kim Đan đỉnh phong rồi, không biết mạnh hơn bao nhiêu lần so với Ngân Linh Tử của quần đảo Nam Ngọc và đám người Tiết Mộng Ngưng.
“Đây chắc chắn là đệ tử chân truyền của Huyền Cơ Môn rồi”.
Diệp Thành trong lòng thầm nghĩ, sự thật cũng là như thế, có thể nhìn thấy hai đệ tử của Huyền Cơ Môn đứng bên ngoài cung kính nói với cô ta: “Đại sư tỷ, đã cảnh cáo phái Thanh Thành rồi. Tông phái bọn họ đã bảo đảm với chúng tôi, từ nay về sau chắc chắn sẽ không tiến vào quận thành Lâm Sơn một lần nào nữa, đồng thời đã trừng phạt nặng ba người đến đây lần trước”.
“Chị à, chị trở thành đại sư tỷ của Huyền Cơ Môn rồi ư?”, Lâm Cửu Nhi ngạc nhiên hỏi.
Ngay cả Lâm Trí Xung cũng ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn con gái lớn của mình.
“Đại sư tỷ ba tháng trước ở cuộc tỷ thí của tông môn đã xuất thế ngang trời đánh bại tất cả các sư huynh đệ, trở thành đệ tử chân truyền mạnh nhất, đã được trưởng môn thu làm đệ tử quan môn rồi, đợi tỷ ấy bước vào cảnh giới Chân Quân chắc chắn sẽ được truyền lại vị trí tông chủ đời tiếp theo”. Một đệ tử trong đó kiêu ngạo nói.
“Shhhh!”
Tất cả mọi người trong sảnh đường đều hít một hơi thật sâu kinh ngạc nhìn về phía cô ta.
Huyền Cơ Môn là tông môn thượng cổ hàng đầu, tuy rằng không bằng được thất đại huyền môn như Cổ Kiếm Môn hay Tu Trúc Viện, nhưng vẫn có truyền thừa cổ xưa và vô cùng mạnh mẽ, có lịch sử lâu tới hàng ngàn hàng vạn năm.
Lâm Thất Thất trong ba năm có thể áp chế hết tất cả các đệ tử cùng thời của Huyền Cơ Môn, trở thành người mạnh nhất, tương lai nhất định có thể trở thành chưởng môn của Huyền Cơ Môn, thiên phú mạnh đến cỡ nào cơ chứ?
“Nhà họ Lâm chúng ta cuối cùng cũng có chân long… à không, chân phượng xuất hiện rồi!” Lâm Trí Xung hai tay run lên bần bật vì vui sướng, các trưởng lão chạy tới đều chảy nước mắt lệ nhòa vì vui mừng.
Một số người ban đầu không giữ vững lập trường, không thích Lâm Trí Xung đều kinh ngạc không thôi.
“Phái Thanh Thành có Kim Đan, nhưng bây giờ con đã đạt tới Kim Đan đỉnh phong, trong vòng trăm chiêu có thể giết được gã. Gã lúc này chỉ cầu cho truyền thừa đạo thống của môn phái có thể tiếp tục truyền cho đời sau, từ nay về sau sẽ không dám động đến nhà họ Lâm nữa, bố yên tâm đi”.
Lâm Thất Thất bình thản nói, lại nhìn về phía Diệp Thành, rồi lại quay đầu nhìn về phía Lâm Cửu Nhi:
“Cửu Nhi đi thu xếp một chút, chúng ta sễ xuất phát ngay bây giờ”.
“Hôm trước chưởng môn của thất đại huyền môn dùng thuật pháp thôi diễn, họ phát hiện ra Tinh Hà Kiếm Cung sắp mở ra, đến lúc đó, tất cả các tông môn lớn của Hoa Hạ sẽ phái những đệ tử xuất sắc nhất tập trung tại đỉnh Thái Sơn để tranh đoạt tiên duyên. Con nhất định sẽ ở đó để có thể chứng kiến tất cả các nhân vật mạnh mẽ thế hệ này của thất đại huyền môn sẽ như thế nào”.
“A? Nghe có vẻ khá lợi hại đấy chứ?”
Lâm Cửu Nhi nhất thời hai mắt sáng bừng lên, nhưng lại nhìn về phía Diệp Thành, không nhịn được lộ ra vài phần không nỡ: “Nhưng mà người ta rất muốn bái Diệp Tiên sư làm sư phụ, Diệp Tiên sư vô cùng lợi hại đấy, có rất nhiều pháp thuật…”
“Hửm?”
Lâm Thất Thất nghe đến đây, ánh mắt nhất thời đanh lại, một luồng sức mạnh truyền tới ập thẳng vào mặt, dọa cho Lâm Cửu Nhi nhất thời không dám nói gì nữa, chỉ có thể nước mắt lưng tròng rời đi.
“Cùng đi với tôi đi, dựa vào tu vi cũng miễn cưỡng có thể lên được đỉnh Thái Sơn”.
Lâm Thất Thất dù sao vẫn thương yêu em gái, mở miệng đề nghị với Diệp Thành.
Diệp Thành cười nhạo một tiếng, đang định lắc đầu cự tuyệt, anh đường đường là Tiên Đế chuyển thế sống lại, sao lại phải nghe lệnh của một người phụ nữ cơ chứ?
Nhưng cô bé mặc váy hồng chạy tới, lôi kéo cánh tay của Diệp Thành, lắc lư một hồi, nhìn vẻ mặt như một chú cún cầu xin chủ của cô bé, Diệp Thành bật cười bất lực vỗ nhẹ lên cái đầu nhỏ của cô bé:
“Được rồi được rồi, anh đi theo là được chứ gì”.
“Anh Diệp là tốt nhất”.
Lâm Cửu Nhi vừa khóc lại cười, đôi mắt to tròn đen láy cười thành một hình trăng lưỡi liềm, một tiếng anh Diệp làm Diệp Thành không nhịn được mà nhớ tới Dao Nhi, ánh mắt có chút dịu dàng gần gũi.
Lâm Thất Thất ở bên cạnh cau mày lại, cuối cùng không nói gì cả.
Vì thời gian có chút gấp gáp nên mọi người vội vàng thu dọn đồ đạc rồi lên đường. Diệp Thành có nhẫn không gian chứa vật nên lúc nào cũng mang đồ đạc của mình trên người, cả hai tay đều trống không. Lâm Cửu Nhi thì không giống, cô ấy phải đi cả ngàn dặm đến Huyền Cơ Môn học nghệ, Lâm Trí Xung hận không thể dọn cả nhà đi, hành lí mang theo bảy tám bao cực lớn chất đầy ụ.
Còn may Lâm Thất Thất đang cưỡi một con thú kỳ lạ được huấn luyện để làm vật cưỡi.
Con thú này toàn thân có đầy vảy, bốn chân to lớn như bốn cái cột đình, cả người cao đến mười mét, giống như là một đỉnh núi biết di động vậy, mỗi một bước của nó làm chấn động cả trời đất xung quanh, người ta nói rằng nó là do tê giác biến dị thành. Nó kéo theo một chiếc xe ở sau lưng, giống như một cung điện di động. Có được vật cưỡi như thế này, có thể thấy được địa vị của Lâm Thất Thất tại Huyền Cơ Môn lớn đến mức nào.
Tất cả mọi người cả đi cả nghỉ, phàm là thành thị từng đi qua, các gia tộc lớn ai cũng mở rộng cửa chào đón nồng nhiệt, cung kính bái chào bọn họ, không hề có một chút cản trở nào, hoàn toàn lộ ra bá khí mạnh mẽ của thượng tông.
Diệp Thành cũng tận dụng cơ hội, xuống dưới mua một chút linh dược.
Lúc này dù sao cũng là thời gian linh khí khôi phục trở lại, Các loại hoa cỏ kỳ lạ mọc lên vô cùng vô tận, anh muốn luyện ra tuyệt thế bảo đan để đột phá nút thắt cảnh giới, các loại phối dược thiếu rất nhiều.
Tất cả những hành động này, Lâm Thất Thất đều biết rõ nhưng đều không nói gì cả.
Nhưng hai tên đệ tử Huyền Cô Môn đi theo lại ở sau lưng anh cười giễu cợt: “Thuật luyện đan rất khó, không phải là ai cũng có thể luyện được đâu. Hơn nữa mua nhiều linh dược như thế, cuối cùng đều là đồ phế thải không dùng được, luyện đan không phải là càng nhiều càng tốt đâu”.
Đối với bọn họ, Diệp Thành không thèm quan tâm, luyện đan thuật của Tiên gia há lại có thể là thứ mà những tên đệ tử yếu kém này có thể hiểu hay sao chứ? Nếu bọn họ mà biết được những linh dược này chỉ chiếm một nửa của lò luyện đan, chủ dược chính là vương tử Lệ Ma, không biết có bị hù dọa cho sợ chết khiếp không nữa?
Chỉ có Lâm Cửu Nhi mỗi ngày đều chạy qua giúp anh phân loại sắp xếp, vui mừng chờ đợi Diệp Thành luyện đan thành công.
Một ngày, hai ngày, ba ngày… Vết thương của anh càng ngày càng tốt hơn, các loại dược liệu mở lò đan cũng thu thập được phần lớn rồi.
Khoảng mười ngày sau, khi đoạn đường chỉ còn cách núi Thái Sơn một quãng ngắn nữa, mọi người đều dừng lại nghĩ ngơi, Diệp Thành tìm được một nơi vắng vẻ như thường lệ, đang định bế quan tu luyện thì một bóng người lặng lẽ đi tới:
“Diệp Thành, anh rốt cuộc là ai?”
Trong bóng tối, vẻ đẹp tuyệt thế của Lâm Thất Thất hiện ra trong gió bão lạnh lẽo như một nàng công chúa băng giá, ánh mắt cô ta lạnh lẽo như một thanh kiếm sắc bén!
“Tôi đã từng là tuyệt đại cường giả, trấn áp cả một hành tinh, đánh khắp thiên hạ vô địch, cô có tin hay không?”
Diệp Thành mở to hai mắt, cười nghiền ngẫm nói. Anh đã sớm phát hiện mình mỗi khi chuẩn bị luyện đan, đều có một ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm, rõ ràng đó chính là Lâm Thất Thất. Nhưng cô ta lại không ra tay, Diệp Thành cũng lười quan tâm đến cô ta.
Lâm Thất Thất ở bên cạnh cau mày lại, cuối cùng không nói gì cả.
Vì thời gian có chút gấp gáp nên mọi người vội vàng thu dọn đồ đạc rồi lên đường. Diệp Thành có nhẫn không gian chứa vật nên lúc nào cũng mang đồ đạc của mình trên người, cả hai tay đều trống không. Lâm Cửu Nhi thì không giống, cô ấy phải đi cả ngàn dặm đến Huyền Cơ Môn học nghệ, Lâm Trí Xung hận không thể dọn cả nhà đi, hành lí mang theo bảy tám bao cực lớn chất đầy ụ.
Còn may Lâm Thất Thất đang cưỡi một con thú kỳ lạ được huấn luyện để làm vật cưỡi.
Con thú này toàn thân có đầy vảy, bốn chân to lớn như bốn cái cột đình, cả người cao đến mười mét, giống như là một đỉnh núi biết di động vậy, mỗi một bước của nó làm chấn động cả trời đất xung quanh, người ta nói rằng nó là do tê giác biến dị thành. Nó kéo theo một chiếc xe ở sau lưng, giống như một cung điện di động. Có được vật cưỡi như thế này, có thể thấy được địa vị của Lâm Thất Thất tại Huyền Cơ Môn lớn đến mức nào.
Tất cả mọi người cả đi cả nghỉ, phàm là thành thị từng đi qua, các gia tộc lớn ai cũng mở rộng cửa chào đón nồng nhiệt, cung kính bái chào bọn họ, không hề có một chút cản trở nào, hoàn toàn lộ ra bá khí mạnh mẽ của thượng tông.
Diệp Thành cũng tận dụng cơ hội, xuống dưới mua một chút linh dược.
Lúc này dù sao cũng là thời gian linh khí khôi phục trở lại, Các loại hoa cỏ kỳ lạ mọc lên vô cùng vô tận, anh muốn luyện ra tuyệt thế bảo đan để đột phá nút thắt cảnh giới, các loại phối dược thiếu rất nhiều.
Tất cả những hành động này, Lâm Thất Thất đều biết rõ nhưng đều không nói gì cả.
Nhưng hai tên đệ tử Huyền Cô Môn đi theo lại ở sau lưng anh cười giễu cợt: “Thuật luyện đan rất khó, không phải là ai cũng có thể luyện được đâu. Hơn nữa mua nhiều linh dược như thế, cuối cùng đều là đồ phế thải không dùng được, luyện đan không phải là càng nhiều càng tốt đâu”.
Đối với bọn họ, Diệp Thành không thèm quan tâm, luyện đan thuật của Tiên gia há lại có thể là thứ mà những tên đệ tử yếu kém này có thể hiểu hay sao chứ? Nếu bọn họ mà biết được những linh dược này chỉ chiếm một nửa của lò luyện đan, chủ dược chính là vương tử Lệ Ma, không biết có bị hù dọa cho sợ chết khiếp không nữa?
Chỉ có Lâm Cửu Nhi mỗi ngày đều chạy qua giúp anh phân loại sắp xếp, vui mừng chờ đợi Diệp Thành luyện đan thành công.
Một ngày, hai ngày, ba ngày… Vết thương của anh càng ngày càng tốt hơn, các loại dược liệu mở lò đan cũng thu thập được phần lớn rồi.
Khoảng mười ngày sau, khi đoạn đường chỉ còn cách núi Thái Sơn một quãng ngắn nữa, mọi người đều dừng lại nghĩ ngơi, Diệp Thành tìm được một nơi vắng vẻ như thường lệ, đang định bế quan tu luyện thì một bóng người lặng lẽ đi tới:
“Diệp Thành, anh rốt cuộc là ai?”
Trong bóng tối, vẻ đẹp tuyệt thế của Lâm Thất Thất hiện ra trong gió bão lạnh lẽo như một nàng công chúa băng giá, ánh mắt cô ta lạnh lẽo như một thanh kiếm sắc bén!
“Tôi đã từng là tuyệt đại cường giả, trấn áp cả một hành tinh, đánh khắp thiên hạ vô địch, cô có tin hay không?”
Diệp Thành mở to hai mắt, cười nghiền ngẫm nói. Anh đã sớm phát hiện mình mỗi khi chuẩn bị luyện đan, đều có một ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm, rõ ràng đó chính là Lâm Thất Thất. Nhưng cô ta lại không ra tay, Diệp Thành cũng lười quan tâm đến cô ta.
Bây giờ anh cảm thấy cơ thể đang lành lại nhanh chóng, cách tu vi khi ở thời đỉnh phong không còn xa nữa rồi, anh đang tranh thủ thời gian hồi phục lại càng nhanh càng tốt, tự nhiên là lười cùng đối phương nhiều lời.
“Nói chính mình là tu sĩ của thượng tông, nhưng đệ tử chân truyền của thất đại huyền môn không một ai có tên là Diệp Thành cả. Tôi đã lệnh cho người thu thập tên họ của các đệ tử môn phái lớn cũng chưa từng thấy qua. Hoặc là anh đến từ một số gia tộc tu tiên, hoặc là nhận được một đạo thống thần bí nào đó. Nhưng bất kể ra sao thì cũng cách em gái tôi xa một chút!”