Chương 549: Năm cái búng tay.
Tiếu Nguyệt Thiên Lang cao tới hơn ngàn trượng bị Diệp Thành dùng một quyền đánh thành bụi phấn, nắm đấm của anh hóa thành một làn sóng cuồng bạo xuyên phá không gian đánh về phía Thúy Trúc Chân Quân.
Thúy Trúc Chân Quân còn không thể phát ra được một âm thanh nào, trực tiếp bị đánh nổ cơ thể.
Thân thể của bà ta không mạnh mẽ bằng Nam Tuyệt, một quyền này dễ dàng đánh nát linh giáp hộ thân và cơ thể của bà ta trong chốc lát. Ngay sau đó, một loạt âm thanh gãy xương răng rắc vang lên liên tục, không biết bao nhiêu cái xương bị đánh gãy và nội tạng bị phá hủy, cuối cùng hóa thành một bãi máu thịt văng tung tóe khắp nơi trên không trung.
Một quyền, Thúy Trúc Tinh Quân bị đánh chết tươi.
“Hai cái búng tay”.
Diệp Thành tính toán kĩ lưỡng, lần nữa thì thầm nói.
“Không hay!”
Lần này, ba người còn lại đã nhanh chóng phản ứng lại, trong lòng chỉ còn lại một suy nghĩ:
“Trốn!”
Thực lực của Diệp Thành lúc này đã bộc phát toàn bộ, thực sự là quá kinh khủng, chỉ cần một động tác đã có thể dễ dàng giết chết một Xuất Khiếu đỉnh phong, anh vượt xa tất cả mọi người. Cho dù là lão tổ Khô Vinh cũng không dám đối đầu trực tiếp với Diệp Thành nữa, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất là chạy trốn khỏi đây, đợi nguồn sức mạnh khủng khiếp này của Diệp Thành biến mất lại đến chiến tiếp.
Nhưng Diệp Thành làm sao có thể để cho bọn họ bỏ trốn được cơ chứ?
“Minh Vương Khốn Thiên Pháp”.
Diệp Thành chắp tay ôm ngực, như đang ôm thứ gì đó.
Thần tướng Minh Vương sau lưng anh vẫy tay một cái, liền nhìn thấy một tầng sương đen dày đặc rộng lớn đến hơn vạn trượng từ trong hư không xuyên qua, giống như một tấm màn trời cực lớn đột nhiên khép lại.
“Phụt!”
Trong phạm vi ngàn trượng xung quanh, tất cả đều bị bao phủ bởi tấm màn sương đen kịt này, giống như một món pháp bảo bao vây kẻ thù vào bên trong.
Hoàng loạt luồng đao khí, đao phong, quyền kình cùng lúc tấn công tới, đáng tiếc là màn sương đen không hề có chút chuyển động nào, giống như đánh vào một khoảng không gian khác.
“Không có tác dụng đâu, dựa vào thực lực của các người chỉ là giãy giụa trong vô vọng mà thôi”.
Diệp Thành giẫm lên không trung, vẫy tay gọi ra Nguyên Thủy Thần Kiếm chém tới. Hải Hoàng ở phía sau anh cũng đồng thời giơ tay vung kiếm chém xuống, ngay sau đó chém Bạch Tố Tiên Tử thành hai mảnh.
Dải lụa trong tay Bạch Tố Tiên Tử, bảo vật uy chấn Bạch Vân Quán được mệnh danh là tuyệt thế linh bảo Bất Diệt Bạch Lăng trực tiếp bị Nguyên Thủy Thần Kiếm chém thành mảnh vụn. Cuối cùng trung phẩm linh bảo mà Bạch Tố Tiên Tử luôn mang theo người cũng bị chém thành hai mảnh.
Ngay sau đó, Diệp Thành chắp tay lại, sương mù đen kịt phủ khắp bầu trời trực tiếp đóng lại, trời đất như muốn sụp đổ. Lão tổ Khô Vinh dùng bí thuật hư không nhanh chóng bay thẳng ra ngoài, hoảng loạn bỏ chốn về hướng ngược lại. Mà Thính Kiếm Tôn Giả căn bản là chạy không thoát, trực tiếp bị ăn mòn bởi màn sương mù đen kịt vô cùng huyền bí và mạnh mẽ kia, đến cả Kim Đan cũng không thể lưu lại.
“Lần búng tay thứ ba, thứ tư”.
Diệp Thành lẩm bẩm trong miệng, ánh mắt nhìn về phía lão tổ Khô Vinh đang điên cuồng chạy trốn kia.
Lão tổ Khô Vinh không hổ là cường giả mạnh nhất của Vô Văn sơn trang, lão cáo già mưu mô xảo quyệt. Ngay khi Diệp Thành thi triển pháp thần uy đã ngay lập tức bỏ trốn. Lão ta tinh thông vô số bí thuật hư không, nói về thực lực còn trên một bậc so với gia tộc nắm giữ huyết mạch Long Điểu.
Lão tổ Khô Vinh bước một bước liền có thể nhanh chóng dịch chuyển hơn mười dặm trong hư không. Đi liền chín bước đã cách đó cả trăm dặm.
Diệp Thành giết chết Bạch Tố Tiên Tử, Thính Kiếm Tôn Giả, chỉ dùng đúng có thời gian một cái búng tay. Chỉ trong khoảng thời gian đó, lão ta đã chạy được hơn trăm dặm. Đây là tốc độ kinh khủng đến cỡ nào cơ chứ? E rằng nhanh hơn tốc độ âm thanh cả mười lần thậm chí là cả trăm lần.
Nhưng vẻ mặt Diệp Thành vẫn không vui không buồn như cũ, không có một chút lo lắng vội vã nào.
“Uỳnh!”
Diệp Thành nhẹ nhàng giơ tay lên chỉ về phía hư không.
Một chỉ này biến mất trong trời đất, một lúc sau liền xuyên qua hư không xuất hiện ở cách đó trăm dặm, hiện ra ngay sau lưng của lão tổ Khô Vinh, từ từ chạm vào sau áo bào của lão ta.
“Rầm!”
Thân hình của lão tổ Khô Vinh đột nhiên khựng lại giữa không trung, trên mặt lộ rõ sự kinh ngạc khó tin.
Sau đó toàn bộ thần thể của lão ta từ trái tim nứt ra một khe hở, sau đó nó giống như mạng nhện lan tràn ra khắp cơ thể. Cuối cùng một âm thanh nứt vỡ vô cùng rõ ràng vang lên, phá vỡ hư không, hóa thành một vầng sáng tiêu tán giữa trời đất.
“Lần búng tay thứ năm”.
Diệp Thành từ từ thu tay lại, anh tuy rằng chỉ có thời gian mười cái búng tay, nhưng chỉ cần dùng thời gian năm cái búng tay là đã giết chết tất cả kẻ thù, có thể nói là đã hoàn thành vượt mức thời gian cho phép. Mà hai vị thần linh Hải Hoàng và Minh Vương cũng dần tan biến, dung nhập vào trong cơ thể của Diệp Thành.
Anh quay đầu lại nhìn về phía hai cô gái.
Lúc này Minh Sương đã sửng sốt không nói nên lời, vị Thiên nữ tuyệt thế này lần đầu tiên thất lễ đến nỗi há hốc mồm, không tin tưởng nổi nhìn về phía không trung, bị Diệp Thành được bao phủ bởi sức mạnh thời không oai hùng đứng trên bầu trời làm cho ngẩn người không nói nên lời, ánh mắt vô cùng phức tạp, dường như đây là lần đầu tiên cô ấy gặp mặt anh vậy.
“Chị à, em nói anh rất lợi hại, không hề thua kém những thiên tài thần tử kia chút nào, bây giờ chị tin rồi chứ”.
Dao Nhi hểnh mũi lên vô cùng kiêu ngạo nói với Minh Sương.
Minh Sương cười khổ, thời gian năm cái búng tay, đánh bại Nam Ly Vương đời đầu, giết bốn vị Đại Chân Quân, cường giả của thất đại huyền môn lại bị Diệp Thành chém giết không có sức chống trả. Sức mạnh khủng khiếp như thế, cho dù là ở trên toàn bộ hệ ngân hà cũng là thiên tài trẻ tuổi mạnh mẽ nhất cả thế hệ.
“Diệp Thành rốt cuộc là ai?”
Lúc này, trong lòng Minh Sương lại nảy lên một nghi vấn không có lời đáp.
“Phù!”
Diệp Thành từ trên không trung từng bước từng bước đi xuống. anh vẫy tay một cái, Nam Ly Vương đời đầu giống như một con giun chết bay vào trong tay Diệp Thành. Hầu như mỗi bước đi xuống, hơi thở của Diệp Thành đều giảm sút trầm trọng, trở nên vô cùng yếu ớt.
Minh Sương thậm chí có thể nhìn thấy lờ mờ có hai sợi xích này vàng dần dần hiện ra trong cơ thể Diệp Thành, bay thẳng vào khóa chặt lại bên trong thần thể của anh, khóa chặt vào trong xương cốt, nhưng Diệp Thành lại không hề có chút cảm giác gì cả.
“Sức mạnh của anh không thể sử dụng trong thời gian dài, chỉ có thể bùng nổ trong thời gian ngắn, nếu không chắc chắn hậu quả sẽ vô cùng khó lường”.
Cho dù là Minh Sương hay là Nam Ly Vương đời đầu, trong lòng đều đã hiểu ra.
Mà Dao Nhi đã nước mắt lưng tròng chạy về phía Diệp Thành. Khi ở thành Nam Ly cô bé đã tận mắt nhìn thấy Diệp Thành gỡ bỏ dây Khốn Tiên một lần, một kiếm phá hủy vương thành Nam Ly. Không ngờ lần này lại nhìn thấy được cảnh này một lần nữa.
“Anh ơi, em sai rồi, không nên để cho anh ra tay… em xin lỗi anh”.
Cô bé vòng tay ôm lấy Diệp Thành, cúi đầu đáng thương nhìn nhìn xuống đất.
“Anh sớm đã thần công Đại Thành, chỉ sợ dọa cho cao thủ trong thiên hạ khiếp vía nên mới mạnh mẽ tự phong ấn sức mạnh của mình lại. Nếu ngày nào đó không muốn phong ấn lại, muốn thoát khỏi dây Khốn Tiên, cả thiên hà vũ trụ này đều sẽ bị giẫm nát dưới chân anh mà thôi”.
Diệp Thành nhẹ nhàng giơ tay búng vào trán cô bé một cái, cười an ủi nói.
“Hừ”.
Minh Sương ở bên cạnh nghe được lời này không nhịn được mà hừ nhẹ một cái.
Cô thừa nhận là khi Diệp Thành bùng nổ sức mạnh có thể làm chấn động cả đất trời, thậm chí đủ để sánh ngang với các thiên tài đỉnh phong trên bảng Tinh Hà. Nhưng dải ngân hà to lớn đến thế nào cơ chứ? Không biết có bao nhiêu người tài năng xuất chúng, cho dù là bảng Tinh Hà cũng không thể nào thu thập hết tin tức được. Diệp Thành kiêu ngạo tự đại như thế thực sự là có chút coi trời bằng vung rồi.
Diệp Thành lười tính toán với cô gái kiêu ngạo này, dùng một tay kéo lê Nam Ly Vương đời đầu đi theo sau. Nam Tuyệt sớm đã bị đánh trọng thương, không thể duy trì nổi pháp tướng biến trở lại thành hình người, bị Diệp Thành lôi đi như một con chó chết, xương cốt và nội tạng đã bị phá hủy gần hết, ngay cả xương sống cũng bị đánh gãy.
“Tôi nói này Nam Tuyệt, có chút việc chúng ta nên thảo luận một chút chứ nhỉ”.
Diệp Thành mỉm cười dịu dàng, không hề có chút tức giận nào, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên một tia sáng lạnh lùng.
“Tôi biết cậu muốn hỏi cái gì, Đáng tiếc cậu sẽ vĩnh viễn không bao giờ có được đáp án đâu. Cho dù biết được chỉ khiến cậu càng thêm tuyệt vọng mà thôi”.
Nam Tuyệt cười thảm một tiếng: “Những người năm đó hạ lời nguyền nguyền rủa huyết mạch Hoa tộc, cậu không bao giờ được chọc đến bọn họ. Chỉ là một Hoa tộc nhỏ bé, cho dù là cả Hoa Hạ đi nữa thì trong mắt của bọn họ đó cũng chỉ là đám kiến hôi yếu ớt. Bọn họ có thể dễ dàng nghiền nát tất cả, vương tộc Nam Ly chúng tôi cũng chỉ là nô bộc cho bọn họ mà thôi”.
“Thế sao?”
Diệp Thành vẫn mỉm cười bình thản.
“Tên nhóc Hoa tộc, đừng cho rằng giết đám người chết lão tổ Khô Vinh, Thúy Trúc Chân Quân liền cho rằng thiên hạ không có anh hùng. So với những người đó thì lão tổ Khô Vinh chỉ là một con kiến mà thôi, bất kì một thuộc hạ nào của bọn họ đều có thể dễ dàng san bằng thất đại huyền môn thành bình địa. Thậm chí đến cả Thiên tông và Trường Sinh Chân Quân cũng chưa chắc được bọn họ để ý tới”.
Nam Tuyệt vừa nói, trong mắt lại ánh lên một sự kính sợ, ngưỡng vọng đối với những người kia, ngước lên nhìn Diệp Thành nói:
“Những người đó sống lâu đến cỡ nào, mạnh mẽ đến cỡ nào, đạo thống mênh mông đến cỡ nào cơ chứ, lịch sử trải dài hàng ngàn năm, sống lâu sánh ngang với mặt trời và mặt trăng, trường tồn với thời gian, gần như bất tử bất diệt, chúng ta chỉ là những nô bộc ở dưới chân bọn họ mà thôi…”
“Rốt cuộc là ai?”
Diệp Thành nhẹ nhàng giơ tay búng vào trán cô bé một cái, cười an ủi nói.
“Hừ”.
Minh Sương ở bên cạnh nghe được lời này không nhịn được mà hừ nhẹ một cái.
Cô thừa nhận là khi Diệp Thành bùng nổ sức mạnh có thể làm chấn động cả đất trời, thậm chí đủ để sánh ngang với các thiên tài đỉnh phong trên bảng Tinh Hà. Nhưng dải ngân hà to lớn đến thế nào cơ chứ? Không biết có bao nhiêu người tài năng xuất chúng, cho dù là bảng Tinh Hà cũng không thể nào thu thập hết tin tức được. Diệp Thành kiêu ngạo tự đại như thế thực sự là có chút coi trời bằng vung rồi.
Diệp Thành lười tính toán với cô gái kiêu ngạo này, dùng một tay kéo lê Nam Ly Vương đời đầu đi theo sau. Nam Tuyệt sớm đã bị đánh trọng thương, không thể duy trì nổi pháp tướng biến trở lại thành hình người, bị Diệp Thành lôi đi như một con chó chết, xương cốt và nội tạng đã bị phá hủy gần hết, ngay cả xương sống cũng bị đánh gãy.
“Tôi nói này Nam Tuyệt, có chút việc chúng ta nên thảo luận một chút chứ nhỉ”.
Diệp Thành mỉm cười dịu dàng, không hề có chút tức giận nào, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên một tia sáng lạnh lùng.
“Tôi biết cậu muốn hỏi cái gì, Đáng tiếc cậu sẽ vĩnh viễn không bao giờ có được đáp án đâu. Cho dù biết được chỉ khiến cậu càng thêm tuyệt vọng mà thôi”.
Nam Tuyệt cười thảm một tiếng: “Những người năm đó hạ lời nguyền nguyền rủa huyết mạch Hoa tộc, cậu không bao giờ được chọc đến bọn họ. Chỉ là một Hoa tộc nhỏ bé, cho dù là cả Hoa Hạ đi nữa thì trong mắt của bọn họ đó cũng chỉ là đám kiến hôi yếu ớt. Bọn họ có thể dễ dàng nghiền nát tất cả, vương tộc Nam Ly chúng tôi cũng chỉ là nô bộc cho bọn họ mà thôi”.
“Thế sao?”
Diệp Thành vẫn mỉm cười bình thản.
“Tên nhóc Hoa tộc, đừng cho rằng giết đám người chết lão tổ Khô Vinh, Thúy Trúc Chân Quân liền cho rằng thiên hạ không có anh hùng. So với những người đó thì lão tổ Khô Vinh chỉ là một con kiến mà thôi, bất kì một thuộc hạ nào của bọn họ đều có thể dễ dàng san bằng thất đại huyền môn thành bình địa. Thậm chí đến cả Thiên tông và Trường Sinh Chân Quân cũng chưa chắc được bọn họ để ý tới”.
Nam Tuyệt vừa nói, trong mắt lại ánh lên một sự kính sợ, ngưỡng vọng đối với những người kia, ngước lên nhìn Diệp Thành nói:
“Những người đó sống lâu đến cỡ nào, mạnh mẽ đến cỡ nào, đạo thống mênh mông đến cỡ nào cơ chứ, lịch sử trải dài hàng ngàn năm, sống lâu sánh ngang với mặt trời và mặt trăng, trường tồn với thời gian, gần như bất tử bất diệt, chúng ta chỉ là những nô bộc ở dưới chân bọn họ mà thôi…”
“Rốt cuộc là ai?”
Diệp Thành không chút khách khí cắt ngang lời nói của lão ta.
Nghe được lời của Nam Tuyệt, vẻ mặt của Minh Sương có chút thay đổi, lông mày cau lại, như đang nghĩ đến cái gì đó.
Khi Nam Tuyệt đang định trả lời, liền nghe thấy trong không trung đột nhiên truyền đến âm thanh của tù và già cỗi thê lương.
“Vù vù!”
Âm thanh của chiếc tù và liên tục vang lên không ngừng, từ bốn phương tám hướng truyền tới, từ xa truyền lại, càng ngày di chuyển lại gần nơi đây. Tiếng vù vù này xuyên qua hư không, không biết từ xa mấy trăm mấy ngàn cây số truyền tới, nhưng nó truyền vào tai mọi người một cách vô cùng rõ ràng, mọi người đều yên lặng lắng nghe, còn cảm nhận được một hơi thở tà ác mỏng manh.
“Không hay, đó chính là bọn họ, bọn họ làm sao lại xuất hiện ở đây cơ chứ? Rõ ràng đã mấy ngàn năm nay bọn họ không đến Luyện Ngục Vô Gian rồi mà”.
Vừa nghe thấy tiếng tù và thổi đến, Nam Tuyệt sắc mặt biến đổi kịch liệt.
Minh Sương cũng nghiêm nghị ngẩng đầu, khuôn mặt vô cùng nghiêm trọng:
“Là Lệ Ma tộc của một thế giới khác!”