Chương 463: Gặp lại Ân U Liên
Hai người chỉ nói vài ba câu đã thống nhất ý kiến, chuẩn bị bắt đầu so chiêu. Những người xung quanh thấy thế vội vã lùi ra sau. Đùa hả, tên nhóc họ Diệp kia tạm thời không nói, chỉ riêng Tề đạo sư thôi đã là cao thủ Kim Đan thực thụ rồi. Mấy người cảnh giới Trúc Cơ hay Tu Thể như họ đứng xem gần như thế này, ngộ nhỡ bị dính vào thì sẽ toi mạng ngay.
"Tôi sẽ cho cậu ra chiêu trước". Tề đạo sư chắp hai tay sau lưng, có khí thế của một đại sư: "Để tránh cho mọi người lại bảo tôi lấy mạnh hiếp yếu".
Đối mặt với ý tốt của ông ta, Diệp Thành nhún vai, nói: "Không cần đâu. Nếu tôi ra chiêu trước thì ông không có cơ hội ra chiêu đâu, ông trước đi".
"Hừ, tên nhóc này, đến giờ còn mạnh miệng, đúng thật là không dễ dàng gì".
Những người xung quanh nhao nhao phát ra tiếng xì xào, thể hiện sự khinh thường với Diệp Thành. Họ chưa bao giờ thấy ai dám ăn nói ngông cuồng mà không thấy xấu hổ như vậy, đặc biệt là trước mặt đạo sư của Bắc Võ tiên viện!
Tề đạo sư nhướng mày, nói: "Được rồi, tôi sẽ chỉ dùng năm phần sức mạnh, cũng sẽ không dùng bất cứ chiêu thức gì, chỉ đánh với cậu một quyền rất bình thường thôi. Nếu ngay cả một quyền này mà cậu cũng không đỡ được thì đừng có khoác lác nữa, tới từ đâu thì đi về đó đi".
Ông ta cũng coi như là tốt bụng khuyên can, nhưng Diệp Thành vẫn chẳng có bất cứ phản ứng gì, anh vẫn lạnh nhạt đứng đó. Thấy thế, Tề đạo sư không khỏi thấy hơi bực mình, trầm giọng quát: "Coi chừng đấy!"
Nói xong, ông ta lóe người lên, tung ra một quyền. Một cao thủ đã ngưng kết Kim Đan cho dù không dùng chiêu thức, chỉ đánh ra một quyền bình thường thôi cũng khá là đáng sợ. Quyền này tựa như một luồng cầu vồng dài xuyên qua cả mặt trời, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt Diệp Thành.
"Thùng!"
Tề đạo sư đứng quay lưng lại Diệp Thành, không hề quay đầu, bởi ông ta chắc chắn rằng anh ắt hẳn không đứng dậy nổi.
"Chiêu quyền dùng năm phần sức mạnh này của tôi thế nào?"
Ông ta vừa hỏi vừa từ từ mở mắt ra, nhưng lại thấy những ánh mắt vô cùng sửng sốt của những người xung quanh, trái tim ông ta liền khựng lại, vội vàng quay đầu lại thì thấy Diệp Thành đứng đó, lành lặn chẳng hề bị thương:
"Nếu mà để tôi nói thì đúng là chẳng đau chẳng ngứa chút nào".
"Cậu!", Tề đạo sư tức điên lên, sau đó lại nở nụ cười, nói: "Được rồi, xem ra tôi đã coi thường cậu. Để bày tỏ sự xin lỗi, quyền này tôi sẽ dùng toàn lực!"
"Được rồi, ông cố lên nhé".
Diệp Thành uể oải nói. So chiêu với Tề đạo sư khiến anh có cảm giác nhàm chán vô cùng, cứ như cướp kẹo mút từ tay đứa trẻ con vậy.
"Hự!"
Thấy anh như vậy, lửa giận trong lòng Tề đạo sư càng bốc lên dữ dội. Ông ta quát mạnh một tiếng, vung quyền đánh ra. Quyền này còn chưa đánh tới thì quyền phong che trời lấp bể đã thổi tới nỗi những người vây xem liên tiếp lùi ra sau, không dám nhìn thẳng.
"Tên nhóc này sẽ đối phó với quyền này của mình như thế nào đây?"
Tề đạo sư nhìn chằm chằm Diệp Thành. Ông ta nghi ngờ trên người anh có pháp bảo bảo vệ gì đó thế nên mới thản nhiên như không. Nhưng ngay lúc này, ông ta lại thấy tên nhóc đó từ từ giơ một ngón tay lên.
"Đùa đấy hả?!"
Tề đạo sư không khỏi kinh ngạc. Nếu tu sĩ thông thường muốn tiếp quyền này của ông ta thì hoặc là bày thế tấn rồi ngưng tụ chân nguyên toàn thân trước cơ thể, hoặc là giành trước một bước để tấn công lại. Ông ta chưa từng thấy ai chỉ giơ ra một ngón tay, lấy ngón tay để chống lại quyền, rốt cuộc cậu ta đang nghĩ cái gì vậy?
Nhưng Diệp Thành vừa giơ ngón tay ra, quyền phong xé gió rít gào kia đột nhiên dừng lại, mà quyền của Tề đạo sư thì lại trở nên mềm oặt mất hết sức mạnh, cuối cùng dừng lại cách ngón tay Diệp Thành một centimet.
Lúc này, bầu không khí im lặng vô cùng. Ngay cả Tề đạo sư cũng không thể tin được.
Thấy ông ta đứng sững ra đó, Diệp Thành nhắc nhở một câu: "Ông còn một chiêu cuối cùng chưa tung ra đấy, nắm bắt thời gian đi".
Liên tiếp hai lần mất mặt trước mặt mọi người, Tề đạo sư suýt nữa không giữ được bình tĩnh, cười với sự bực tức: "Cậu nhóc, tôi thừa nhận vừa nãy tôi đã đánh giá sai, cậu quả thực là một cao thủ cao thâm giấu tài. Nếu đã như vậy thì tôi sẽ cho cậu nếm thử tuyệt chiêu của tôi!"
Ông ta vừa dứt lời, xung quanh liền vang lên tiếng hoan hô. Đối với những học đồ vừa bước vào giới tu tiên, có thể tận mắt nhìn thấy tuyệt chiêu của cao thủ cảnh giới Kim Đan và ngộ ra những điều tuyệt diệu từ đó thì chẳng khác gì có được một pháp bảo!
"Cậu phải coi chừng đấy nhé".
Tề đạo sư từ từ giơ nắm đấm lên vừa trầm giọng nói: "Tuyệt chiêu này của tôi không thể coi thường được đâu, cậu đừng có nghĩ rằng có thể tiếp nó giống như hai chiêu trước đó. Tôi khuyên cậu tốt nhất là nên tấn công lại, tung chiêu thức lợi hại nhất của cậu ra".
"Được rồi, nếu ông đã nói như vậy..."
Diệp Thành nhún vai. Xem ra tuy Tề đạo sư hơi ngạo mạn, nhưng lòng dạ cũng khá tốt, ít nhất còn tốt hơn nhiều so với đám người Chu Vân.
Anh từ từ giơ ngón trỏ của tay phải lên khiến những người xung quanh sững sờ, tên nhóc này rốt cuộc muốn làm gì?
Tề đạo sư cảm giác lửa giận của mình đang xộc thẳng lên đầu: "Tôi bảo cậu tung tuyệt chiêu ra, thế mà cậu vẫn dùng một ngón tay?"
"Tuyệt chiêu của tôi sẽ gây ra tiếng động rất lớn, tôi lo ông sẽ sợ hết hồn mất, thế nên một ngón tay là đủ rồi".
Diệp Thành vẫn giữ nguyên dáng vẻ thiếu đòn, khiến những người xung quanh tức tới nỗi chửi ầm lên:
"Trời ạ, tên nhóc này hống hách thật!"
"Cũng là cảnh giới Kim Đan, cậu tự tin đến nỗi có thể dùng một ngón tay để phá vỡ tuyệt chiêu của Tề đạo sư sao?"
"Đừng có nghĩ rằng trên người cậu có pháp bảo bảo vệ mà nghĩ rằng mình sẽ bình an vô sự. Cao thủ cảnh giới Kim Đan đã có thể tay không phá vỡ pháp bảo rồi, cậu không có cơ hội đâu!"
"...."
Đám người vô cùng kích động, nhưng chỉ dám đứng đó nói cho sướng mồm. Dù sao thì ngay cả một quyền toàn lực của Tề đạo sư mà cũng không làm gì được Diệp Thành, thế thì họ có thể làm gì được cơ chứ?
"Hay lắm, hay lắm, hay lắm, nếu cậu thực sự có thể dùng một ngón tay để thắng Phá Quang Quyền của tôi thì tôi sẽ nhường vị trí đạo sư này cho cậu, thế nào?"
Lúc này Tề đạo sư giận quá hóa cười. Cú đấm bên phải ông ta đã tỏa ra ánh vàng kim rực rỡ khiến linh khí thiên địa xung quanh chuyển động.
Mà Diệp Thành thì mặt vẫn không biểu cảm. Anh giơ một ngón tay lên, bình thản để trước người.
Lúc bầu không khí đang hết sức căng thẳng, một tiếng quát trong trẻo đột nhiên vang lên:
"Dừng tay!"
Mọi người ngẩng đầu nhìn, sau đó liên tiếp bật thốt những tiếng hô kinh ngạc: "Ân Tiên tử, Ân Tiên tử đến rồi!"
Nghe thấy giọng nói này, người Diệp Thành khựng lại, đôi mắt anh hiện lên sự phức tạp, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường. Anh nhìn bóng dáng thướt tha trên không trung.
Vẫn là bộ quần áo xanh biếc, vẫn là khăn lụa trắng che mặt, vẫn là tóc màu bạc tựa những sợi tơ. Ân U Liên giống hệt như trong ký ức của anh, nhưng giờ người mà cô ấy trung thành không phải là anh.
Ân U Liên nhìn lướt qua Diệp Thành, không khỏi khẽ nhíu mày. Cô ấy luôn cảm thấy người đàn ông này đem đến cho mình một cảm giác quen thuộc rất khó hiểu.
Lúc bầu không khí đang hết sức căng thẳng, một tiếng quát trong trẻo đột nhiên vang lên:
"Dừng tay!"
Mọi người ngẩng đầu nhìn, sau đó liên tiếp bật thốt những tiếng hô kinh ngạc: "Ân Tiên tử, Ân Tiên tử đến rồi!"
Nghe thấy giọng nói này, người Diệp Thành khựng lại, đôi mắt anh hiện lên sự phức tạp, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường. Anh nhìn bóng dáng thướt tha trên không trung.
Vẫn là bộ quần áo xanh biếc, vẫn là khăn lụa trắng che mặt, vẫn là tóc màu bạc tựa những sợi tơ. Ân U Liên giống hệt như trong ký ức của anh, nhưng giờ người mà cô ấy trung thành không phải là anh.
Ân U Liên nhìn lướt qua Diệp Thành, không khỏi khẽ nhíu mày. Cô ấy luôn cảm thấy người đàn ông này đem đến cho mình một cảm giác quen thuộc rất khó hiểu.
Nhưng cô ấy chỉ nhìn lướt qua anh sau đó lại nhìn Tề đạo sư: "Tề Vạn Xuân, uy lực của Phá Quang Quyền mạnh vô cùng, nếu không cẩn thận chút thôi là có thể biến tất cả khu dân cư xung quanh Bắc Võ tiên viên thành đống hoang tàn, sao ông dám sử dụng ở đây?"