Mục lục
Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 468: Phá kỷ lục

Nghe thấy hai chữ “tiền bối”, Thi Lăng Tuyết và Lôi Hoằng Ích đều hoảng hốt.

Bắc Võ đại sư là ai? Là viện trưởng của Bắc Võ tiên viện, không phải à?

Không phải!

Đây chỉ là thân phận ngoài của ông ta, thân phận thật sự chính là cường giả cảnh giới Xuất Khiếu được gọi là Bắc- Nam Song Hùng với Nam Ly Vương, địa vị gần như chẳng thua kém Nam Ly Vương.

Mà ông nội của Thi Lăng Tuyết cũng chỉ là phó viện trưởng của Bắc Võ tiên viện, cô ta chẳng là gì trước mặt Bắc Võ đại sư.

Vì thế cô ta mới thể hiện ra sự nịnh nọt như thế. Đúng như Diệp Thành từng nghĩ, cô ta chỉ nhanh mồm lanh miệng với kẻ có địa vị không bằng mình thôi. Còn trước mặt người có địa vị cao hơn hẳn thì cô ta khúm núm lấy lòng chẳng khác nào Lôi Hoằng Ích.

Giờ phút này, điều khiến cô ta khiếp sợ là địa sư Bắc Võ còn có một tiền bối ư?

Giương mắt tìm khắp cả thành Nam Ngọc này, thậm chí là trong quần đảo Nam Ngọc, ai có tư cách là tiền bối của Bắc Võ đại sư chứ?

“Hầy, tóm lại là nếu tiền bối còn chưa xuất quan, thì yến hội phủ thành chủ gì đó có gì để xem đâu chứ?”

Bắc võ đại sư chắp tay xuống núi, thở dài thườn thượt. Ông ta chưa từng coi trọng Chu Chính Hào, sở dĩ đồng ý liên minh là vì dưới trướng đối phương có một tướng tài Ân U Liên mà thôi.

Nhìn theo Bắc Võ đại sư rời đi, Thi Lăng Tuyết lại trở nên lạnh lùng, quay lại nơi lạnh lẽo để tiếp tục chờ đợi.

Lại một ngày trôi qua, nói cách khác là mười ngày đã qua rồi.

Lôi Hoằng Ích kinh ngạc: “Đàn anh Lãnh muốn khiêu chiến cực hạn của bản thân sao?”

Thi Lăng Tuyết tỏ ra hâm mộ, kích động đáp: “Đàn anh Lãnh quá lợi hại! Không ngờ anh ấy lại có thể chịu đựng được bốn mươi ngày trong phòng băng, như thế đã phá kỷ lục trong hai năm gần đây rồi!”

Trong phòng băng của khu vực băng giá, cô ta chịu đựng tới hai ngày rồi không thể chịu nổi nữa, còn bốn mươi ngày chính là giới hạn mà dù nằm mơ, cô ta cũng chẳng đạt tới.

Nhưng “đàn anh Lãnh” của họ vẫn không hề định ra tới...

Ngày thứ năm mươi!

Thi Lăng Tuyết đã rất giật mình, sau đó dần chết lặng, chính cô ta cũng mất kiên nhẫn.

Ngày thứ sáu mươi!

Lôi Hoằng Ích cũng nhíu mày: “Người bên trong thật sự là Lãnh Ngọc Long sao?”

Cậu ta cũng phải thừa nhận là Lãnh Ngọc Long rất mạnh nhưng chịu đựng tới sáu mươi ngày, Lãnh Ngọc Long thật sự chịu nổi sao? Nhìn nhiệt kế do băng điêu khắc thành kế bên khu vực băng giá, Lôi Hoằng Ích vô cùng nghi ngờ.

Phía trên đó có ghi chép bảng xếp hạng tu luyện ở trong phòng băng từ khi Bắc Võ tiên viện được thành lập tới nay.

Người đứng đầu có thể ở trong phòng băng 99 ngày, mà người xếp thứ hai đã tụt xuống 60 ngày.

“Đàn anh Lãnh có thể đạt tới vị trí thứ hai sao?”

Nói tới đây, ngay cả Thi Lăng Tuyết cũng đao động.

Có lẽ là không được đâu?

Điều khiến Lôi Hoằng Ích khiếp sợ là đã qua ngày thứ 70 mà vẫn chưa có dấu hiệu gì chứng tỏ người bên trong muốn ra...

Nói giỡn à. Anh ta muốn khiêu chiến bảng xếp hạng của Bắc Võ đại sư sao?

Ngày thứ 80, thứ 90 đã qua... cho tới ngày thứ 99!

Thi Lăng Tuyết chẳng thể nghĩ thêm gì nữa, dù bên trong không phải Lãnh Ngọc Long, dù là ai thì đối phương cũng sắp tạo lập một trang sử mới có một không hai.

Cuối cùng, một ngày sau...

Bảng xếp hạng cấp độ bên ngoài hiển thị thời gian là một trăm ngày, cửa bằng băng phủ bụi đã lâu từ từ mở ra.

Thi Lăng Tuyết và Lôi Hoằng Ích vô cùng kích động, trừng to hai mắt nhìn người từ trong đi ra. Dù có phải là Lãnh Ngọc Long hay không thì người này cũng đã phá vỡ kỷ lục của Bắc Võ đại sư, tuy kỷ lục này không phải là thành tích cao nhất của Bắc Võ đại sư, vì nghe đồn là ông ta phải gấp gáp xuất quan bởi có chuyện quan trọng nhưng mà với tuổi còn trẻ mà có thể đánh vỡ kỷ lục này, điều đó đủ chứng minh tiền đồ tương lai của người này vô cùng xán lạn.

Cuối cùng, một bóng người cũng từ từ bước ra.

Hai người Thi Lăng Tuyết vô thức cúi đầu, chắp tay làm lễ, cung kính nói: “Ra mắt đàn anh...”

Lời còn chưa nói xong thì ngưng bặt, chờ bóng người dần rõ ràng trong mắt họ, vẻ mặt hai người lại trở nên khó tin.

“Là anh?”

Dù thế nào thì Thi Lăng Tuyết cũng chưa từng ngờ được là thiên tài phá vỡ kỷ lục lại chính là Diệp Thành mà mình khinh thường.

Cô ta cứ tưởng Diệp Thành ở phòng băng bên ngoài, sau khi tu luyện vài ngày thì đã hoảng sợ chạy trốn. Ai ngờ anh chẳng những không chạy mà còn tiến vào phòng băng trong cùng để tu luyện liên tục trăm ngày.

Điều này tuyệt đối không thể xảy ra!

Dựa vào sự giá lạnh đáng sợ của phòng băng trong cùng, một học viên của lớp chữ Hoàng như Diệp Thành đã biến thành băng đăng từ lâu rồi mới đúng.

Nhất định là có vấn đề!

“Anh đứng lại!”, Thi Lăng Tuyết muốn ngăn cản Diệp Thành, cô ta quát lạnh: “Nói đi, anh đã gian lận thế nào?”

Trừ gian lận, Thi Lăng Tuyết hoàn toàn không nghĩ ra được một khả năng nào khác, cô ta cũng không cho phép khả năng thứ hai xảy ra.

Diệp Thành vừa kết thúc việc tu luyện, chuẩn bị đi tham gái hội đấu giá, bỗng nhiên bị người ta quát lớn thì anh cảm thấy khó hiểu.

“Cô là ai?”

Nghe anh hỏi, Thi Lăng Tuyết suýt tức hộc máu, tên rác rưởi của lớp chữ Hoàng này lại dám quên cô ta?

Lôi Hoằng Ích ở cạnh cũng đứng ra, cười lạnh chỉ tấm bia bằng băng: “Đừng vờ vịt! Tôi đúng là khâm phục trò gian lận của anh đấy, cứ như sợ người ta không biết mình gian lận nên nâng thành tích tới mức khó tin nổi như thế!”

Hả?

Gian lận gì, thành tích gì?

Diệp Thành nhìn tấm bia bằng băng, nhìn thấy cái tên Bắc Võ và phía sau có ghi chín mươi chín.

“Cũng có chút ấn tượng!”



Diệp Thành nhếch môi, dạo này anh không có hứng với đám kiến hôi, nên chẳng nhớ tên kẻ nào.

“Hừ, thân là một thành viên của Bắc Võ tiên viện, là đàn anh của anh, tôi cần phải giữ gìn sự liêm khiết công chính cho khu vực băng giá này!”, Lôi Hoằng Ích túm cổ áo Diệp Thành kéo đi: “Theo tôi tới gặp quản lý tiên viện, để họ nhìn thấy gương mặt đáng kinh tởm của anh!”

Ánh mắt Diệp Thành lạnh dần, anh lạnh lùng nói: “Tôi khuyên anh tốt nhất là đứng quá đáng, nếu không tôi sẽ không khách khí đâu!”

Uy nghiêm của Tiên đế không thể khinh, kẻ này chỉ có cảnh giới Tu Thể mà dám động tay động chân với anh sao?

“Còn dám uy hiếp tôi?”

Lôi Hoằng Ích khinh miệt đáp: “Một tên vô dụng của lớp chữ Hoàng mà dám coi thường cả đàn anh, tôi khuyên anh nên dùng nước tiểu để soi lại mình đi, xem mình có bản lĩnh gì hả! Dám gian lận ở phòng băng, gan cũng phình to qua! Đi!”

Nói xong cậu ta dùng sức kéo, nhưng điều ngạc nhiên là không thể kéo nổi Diệp Thành.

Sau đó, cậu ta thấy cổ tay mình bắt đầu đóng băng.

“A...”

Lôi Hoằng Ích hét thảm một tiếng, không ngừng thả tay Diệp Thành ra, lùi nhanh về sau nhưng đã muộn, băng đã kết dọc theo cánh tay cậu ta tới cơ thể, sắp đông cứng cả người.

“Roẹt...”

Lúc này Thi Lăng Tuyết cũng vội ra tay giúp đỡ, vung một kiếm chặt đứt tay Lôi Hoằng Ích, cánh tay bị chém rơi trên mặt đất, hóa thành sương tuyết trông rất đẹp mắt.

“Anh, anh dám ra tay làm bị thương người khác, tôi muốn báo cho ông nội, đuổi anh khỏi Bắc Võ tiên viện rồi tống lại nhà tù của thành Nam Ngọc!”

Thi Lăng Tuyết có chút sợ hãi, cô ta hoàn toàn không nhìn ra được là Diệp Thành đã ra tay thế nào.

“Tùy!”

Ánh mắt Diệp Thành lạnh dần, anh lạnh lùng nói: “Tôi khuyên anh tốt nhất là đứng quá đáng, nếu không tôi sẽ không khách khí đâu!”

Uy nghiêm của Tiên đế không thể khinh, kẻ này chỉ có cảnh giới Tu Thể mà dám động tay động chân với anh sao?

“Còn dám uy hiếp tôi?”

Lôi Hoằng Ích khinh miệt đáp: “Một tên vô dụng của lớp chữ Hoàng mà dám coi thường cả đàn anh, tôi khuyên anh nên dùng nước tiểu để soi lại mình đi, xem mình có bản lĩnh gì hả! Dám gian lận ở phòng băng, gan cũng phình to qua! Đi!”

Nói xong cậu ta dùng sức kéo, nhưng điều ngạc nhiên là không thể kéo nổi Diệp Thành.

Sau đó, cậu ta thấy cổ tay mình bắt đầu đóng băng.

“A...”

Lôi Hoằng Ích hét thảm một tiếng, không ngừng thả tay Diệp Thành ra, lùi nhanh về sau nhưng đã muộn, băng đã kết dọc theo cánh tay cậu ta tới cơ thể, sắp đông cứng cả người.

“Roẹt...”

Lúc này Thi Lăng Tuyết cũng vội ra tay giúp đỡ, vung một kiếm chặt đứt tay Lôi Hoằng Ích, cánh tay bị chém rơi trên mặt đất, hóa thành sương tuyết trông rất đẹp mắt.

“Anh, anh dám ra tay làm bị thương người khác, tôi muốn báo cho ông nội, đuổi anh khỏi Bắc Võ tiên viện rồi tống lại nhà tù của thành Nam Ngọc!”

Thi Lăng Tuyết có chút sợ hãi, cô ta hoàn toàn không nhìn ra được là Diệp Thành đã ra tay thế nào.

“Tùy!”

Lôi Hoằng Ích kia được cứu rồi thì Diệp Thành cũng lười bồi thêm chiêu, anh hoàn toàn chẳng muốn liếc đám kiến hôi kiểu này thêm cái nào, hội đấu giá sắp diễn ra, sao anh có thể tới trễ chứ?

Thấy đối phương nghênh nganh rời đi, Lôi Hoằng Ích lộ vẻ oán hận.

“Tên khốn, chúng ta chưa xong đâu!”

 



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK