Lúc này, tiếng kiếm vang lên từ trên người Diệp Quân.
Đó là tiếng của kiếm Hành Đạo!
Rắc!
Trời đất chấn động, cùng lúc đó, ở Kiếm Tông xa xôi, tất cả thanh kiếm đều chấn động kịch liệt.
Đây là đang sợ hãi!
Tiểu Tháp vội vàng nói: “Đại ca, ngươi đừng khiêu khích nó nữa, vũ trụ Quan Huyên sẽ không còn nữa đâu!”
Diệp Quân nghiêm mặt, vội vàng an ủi kiếm Hành Đạo.
Hắn cũng sợ kiếm Hành Đạo gây chuyện, thanh kiếm này khác với những thanh kiếm khác, nó có thể tự ý giết người.
Hơn nữa tự nó giết người còn lợi hại hơn hắn.
Hắn có cảm giác hắn đã hạn chế được phát huy của kiếm.
Thật quái lạ!
Nhưng kiếm Hành Đạo rất tài giỏi.
Chẳng mấy chốc kiếm Hành Đạo đã bình tĩnh lại.
Diệp Quân thở phào nhẹ nhõm, còn Lục Thiên ở đối diện đang nhíu mày, gã biết tiếng kiếm lúc nãy là do thanh kiếm đặc biệt của Diệp Quân phát ra.
Âm thanh của kiếm có uy lực chấn động thời không.
Ít nhất là cấp Giản.
Cao hơn cấp Giản một bậc là cấp Chân.
Cho dù là cấp Chân trong truyền thuyết thì đã sao?
Lục Thiên cười khẩy.
Đạo ấn của gã vô cấp bậc.
Trên đầu Lục Thiên, yêu thú Huyền Vũ nhìn chằm chằm vào Diệp Quân bằng ánh mắt sát khí.
Nhát kiếm lúc nãy của người này đã khiến nó bị thương.
Thật đáng chết!
Lục Thiên tiến lên một bước, tay phải gã nắm chặt thành nắm đấm, yêu thú Huyền Vũ trên đỉnh đầu hắn cũng nắm tay lại thành quyền.
Lục Thiên nhìn Diệp Quân, nở nụ cười nham hiểm, gã hung hăng đấm một nắm đấm: “Huyền Vũ phá!”
Khoảnh khắc tung quyền, Thần Huyền Vũ trên đỉnh đầu gã cũng tung cú đấm.
Một người một yêu hợp lực lại.
Bùm!
Một đạo quyền ấn đáng sợ quét qua, trong quyền ấn chứa sức mạnh mạnh mẽ, vừa xuất hiện, thời không vạn dặm xung quanh chấn động, sau đó vỡ nát.
Uy lực của cú đấm này thật đáng sợ!
Đối diện với Lục Thiên, Diệp quân vẫn bình tĩnh nhìn quyền ấn phóng tới.
Phải nói là rất mạnh!
Một cú đánh này đủ để phá hủy một tòa thành.