Vì dù có trở về thì nơi đó cũng rất xa lạ.
Những người thân cùng thời đại đều đã không còn, những người còn lại thật ra đã thành người xa lạ.
Theo thời gian dần trôi, trừ người thân thiết nhất, những tình thân tình bạn còn lại đều sẽ ngày càng phai nhạt.
Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân đột nhiên nhìn về phía An Khinh Hàn, cười nói: “Nha đầu này rất có thiên phú, có thể chú trọng đào tạo, cho cô ấy đến tổng viện đi”.
Nghe thấy thế, An Hoà lập tức mừng rỡ, đang muốn hành lễ thì An Khinh Hàn đã nói: “Ta muốn dựa vào thực lực của mình thi vào tổng viện của thư viện”.
Diệp Quân cười nói: “Ta có thể hiểu, nhưng với năng lực của cô, có lẽ ở hạ giới và Đại Thiên Thế Giới rất ít ai là đối thủ của cô, nếu như thế còn không bằng sớm ngày đi tới tổng viên gặp những thiên tài và yêu nghiệt khác thì hơn?”
An Khinh Hàn nhất thời động lòng.
Vì cô ấy cũng cảm thấy áp đảo người khác không có ý nghĩa gì cả, mà thiên tài và yêu nghiệt chân chính đều ở tổng viện của thư viện, vì thế nếu muốn luân bàn với họ thì chỉ có thể đi tới tổng viện của thư viện thôi.
Nghĩ vậy, cô ấy gật đầu: “Được”.
Thấy An Khinh Hàn đã đồng ý, cao thủ nhà họ An trong điện đều rất phấn khởi.
Thật ra bọn họ vốn thấy rất lo lắng, không biết An Khinh Hàn có thể đến tổng viện không, phải biết rằng vì chuyện năm đó, rất nhiều người của tổng viện đều không muốn tiếp xúc với nhà họ An, không chỉ thế mà thậm chí còn có người gây chuyện với nhà họ An. Mà bây giờ có những lời này của Diệp Quân thì từ nay về sau sẽ không còn ai dám làm thế nữa, nhà họ An cũng có thể phát triển nhanh chóng, trở mình một lần nữa.
Nghĩ vậy, An Hoà lập tức dẫn đầu nhóm người nhà họ An quỳ xuống.
Bọn họ biết nếu Diệp Quân không lên tiếng, nhà họ An sẽ rất khó trở mình, dù có An Khinh Hàn cũng thế. Vì toàn bộ vũ trụ đều là của thư viện Quan Huyên, thư viện Quan Huyên mới có tài nguyên tốt nhất, nếu An Khinh Hàn không thể vào thư viện Quan Huyên, thiên phú của cô ấy có tốt đến mấy cũng khó mà phát triển.
Còn về nhà họ An, dưới tình huống bị người khác xa cách như thế thì làm sao mà trở mình được.
Nhưng lúc này từ thái độ của Diệp Quân, sau này thư viện sẽ không còn phân biệt đối xử với nhà họ An nữa, ngoài ra chắc chắn thư viện Quan Huyên cũng sẽ biết chuyện Diệp Quân coi trọng An Khinh Hàn, mà một khi biết được, chắc chắn bọn họ sẽ chú trọng quan tâm An Khinh Hàn…
Người bên dưới đều làm việc theo thái độ của người bên trên.
Sau khi ở lại một lát, Diệp Quân và Nạp Lan Ca đứng dậy rời đi, mấy người nhóm An Hoà và An Khinh Hàn đưa hai người ra cửa, lúc này, phía xa chợt có một giọng nói vang lên: “Khinh Hàn, cô giành được hạng nhất rồi à! Lợi hại thật đấy… Ta đã nói đám ranh con ở Nam Châu sao có thể là đối thủ của cô được, chỉ có một Diệp Quân xuất hiện mà người của Nam Châu bọn họ còn tưởng mình là thần…”
Mọi người: “…”
An Khinh Hàn vội nói: “Thác Bạt Yêu Yêu… Cô đừng có nói bậy…”
Giờ phút này, sắc mặt của đám người nhà họ An đều trở nên xám như tro tàn.
Thứ quái quỷ gì vậy?
Diệp Quân thấy người tới, mỉm cười không lên tiếng.
Người tới là một cô gái không lớn tuổi lắm, chỉ mười lăm mười sáu tuổi, mặc một chiếc váy dài màu đỏ nhạt, thắt bím tóc dài, trên cánh tay phải quấn một cái roi, vừa đi vừa nhảy nhót, cực kỳ hào hứng chạy về phía An Khinh Hàn.
Nghe An Khinh Hàn nói vậy, cô gái tên Thác Bạt Yêu Yêu chẳng thèm để ý: “Sợ gì chứ? Tên Diệp Quân đó cũng không ở đây... Hơn nữa, trước kia không phải cô hay nói hắn là...”
An Khinh Hàn đột nhiên chạy tới trước mặt Thác Bạt Yêu Yêu, lập tức bịt chặt miệng cô ấy: “Đừng nói nữa”.
Mọi người: “...”