Huyền Dương quắc mắt sừng sộ: “Ngươi ở cùng phe với tên Diệp Quân kia!"
Ông ta chợt cảm thấy có điều gì đó bất thường.
Con mẹ nó chứ!
Hai bên không thù không oán, lão chó già này mắc chứng già mà cứ cắn hoài không nhả?!
Chỉ có thể là vì bọn chúng đều là người bên phe Diệp Quân.
Sắc mặt Huyền Dương đã đen xì nay lại càng xấu đi tợn.
Tả Lão không tiếp lời mà hóa thành kiếm quang ầm ầm vọt tới, mang theo lửa giận ngút trời.
Huyền Dương âm thầm bóp vỡ phù truyền âm.
Phải gọi cứu binh!
Bởi vì hai người họ quả thật không làm gì được đám người này.
Đại chiến nhanh chóng trở lại.
Bên trong bí cảnh.
Đoàn người đi về phía trước, không lâu sau đã đến được một vùng biển.
Ngước mắt nhìn chỉ thấy mênh mông vô tận.
Ai nấy đều nhíu mày.
Chu Phạn đi đầu cười cười cất tiếng: “Xem ra phải ngồi thuyền rồi”.
Cô ta vươn tay chỉ xuống dưới.
Những người khác nhìn theo, thấy được một con thuyền gỗ cũ kỹ nằm trên bờ. Nó không lớn không nhỏ, có thể chứa được hai mươi người.
Có người kinh ngạc thốt lên: “Sao lại có thuyền ở đây??"
Chu Phạn cười đáp: “Hẳn là có người đã qua bờ bên kia, thậm chí còn trở về”.
Đã có người đi qua!
Lời này khiến những người khác vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ.
Người đàn ông áo đen lên tiếng: “Chẳng lẽ chúng ta không phải những người đầu tiên sao cô nương?"
Chu Phạn lắc đầu: “Đương nhiên là không. Những trận pháp bên ngoài tuy xuất phát từ văn minh cấp bốn nhưng đạo bên trong lại hoàn toàn khác với cấm chế trong này. Nếu ta đoán không sai thì đã từng có một văn minh cấp bốn hùng mạnh đi vào nơi này, sau đó khi rời đi thì bày trận pháp để giấu nó đi”.
Diệp Quân nhìn sang với vẻ ngạc nhiên, thầm nhủ cô nàng này nhạy bén thật.
Những người khác nghe cô ta nói vậy thì tỏ ra thất vọng. Đã có người đến trước đồng nghĩa với việc họ chỉ có thể nhặt mót bảo vật mà thôi.
Chu Phạn lại cười: “Chư vị khoan hãy nản lòng, biết đâu phía trước còn điều gì bất ngờ”.
Rồi cô ta phất chiếc quạt ngọc, lật chiếc thuyền kia lại trong nước.