Diệp Quân đứng ở cửa với vẻ mặt bình tĩnh.
Sắc mặt của Tần Lão bên cạnh hắn cực kỳ u ám, Vị Lai Tông này điên rồi sao?
Diệp Quân là con trai của Tần Quan, là chủ nhân của Tiên Bảo Các đấy.
Mà tiên tổ của Vị Lai Tông là ai? Là Ưng Thanh, mà Ưng Thanh là thuộc hạ của Tần Quan.
Bây giờ Vị Lai Tông nhắm vào Diệp Quân, đây chẳng phải là làm loạn sao?
Tần Lão định lên tiếng ngăn cản, nhưng nghĩ kỹ lại, ông ta không nhúng tay vào chuyện này thì tốt hơn, ông ta không biết rõ tính khí của Diệp Quân, nếu lên tiếng nhắc nhở mà đắc tội với Diệp Quân thì không đáng.
Đương nhiên còn một nguyên nhân khác đó là lời của vị tông sư Mục kia.
Không chết không ngừng.
Ông đã nói vậy thì còn khuyên gì nữa?
Ông ta nhất định phải đứng về phía Diệp Quân.
Chẳng mấy chốc, bốn người đã xuất hiện trên không của Tần phủ.
Người đứng đầu là một ông lão áo hoa bào, đứng giữa không trung, trên người tỏa ra khí tức mạnh mẽ, không gian khẽ chấn động.
Đại tông sư!
Phía sau ông lão áo hoa bào còn có ba vị cường giả tông sư.
Ba vị tông sư cộng thêm một vị đại tông sư, phải nói rằng đội hình này hơi đáng sợ.
Diệp Quân nhìn mấy người họ, không nói gì.
Ông lão áo hoa bào nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt lạnh lùng: “Ngươi đã giết người của Vị Lai Tông phải không?”
Diệp Quân suy nghĩ một lát rồi nói: “Các ngươi liên hệ với tiên tổ Ưng Thanh của các ngươi đi, nói ta tên Diệp Quân!”
Ông lão áo hoa bào nheo mắt nói: “Ngươi biết tiên tổ của Vị Lai Tông sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Gặp một lần”.
Ông lão áo hoa bào lạnh lùng nói: “Tiên tổ đang bế quan, ngươi gặp bà ấy bằng cách nào?”
Diệp Quân khẽ thở dài: “Ta cho ông cơ hội cuối cùng, bây giờ ông liên hệ với bà ấy thì còn có thể sống sót”.
Ông lão áo hoa bào nhìn Diệp Quân, cười nhạt: “Ngươi còn trẻ mà mạnh miệng quá đấy, ngươi biết thực lực của Vị Lai Tông thế nào không?”
Nghe vậy, Tần Tịch Chỉ bên cạnh khẽ thở dài.
Trên ngôi sao màu xanh này, Vị Lai Tông thật sự rất mạnh, dù sao cũng là trong hai siêu thế lực nhất trong hệ Ngân Hà, vì vậy không phải bọn họ kiêu ngạo mà là thật sự tự tin.
Diệp Quân nhìn ông lão áo hoa bào, khẽ gật đầu: “Vậy ông ra tay đi!”
Nghe Diệp Quân nói vậy, ông lão áo hoa bào lập tức cảnh giác, ông ta phát hiện chàng trai trước mặt bình tĩnh quá mức.
Nhìn thấy đại tông sư lại không hề hoảng sợ.
Có chỗ dựa sao?
Nghĩ vậy, ông ta nhìn Tần Lão: “Tần Lão, chuyện này nhà họ Tần không nhúng tay vào chứ?”
Ông ta hơi ghen tị với nhà họ Tần, vì dù sao đây cũng là hậu duệ của các chủ Tiên Bảo các.