Mục lục
(Nháp) Nhất Kiếm Phá Thiên (Hậu duệ kiếm thần) - Diệp Quân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoang thống soái cau mày, từ từ quay sang nhìn Bàn thống lĩnh.

Khuôn mặt của Bàn thống lĩnh tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt cô ta đầy vẻ kinh hãi.

Ông lão áo sợi gai bình tĩnh nói: "Ta đã điều tra biết được rằng, Bàn thống lĩnh từng xảy ra vài chuyện không vui với Diệp công tử, nhưng vì học sĩ tối thượng nên Bàn thống lĩnh không dám nhắm vào Diệp công tử. Có điều sau khi Diệp công tử đến nền văn minh Tu La của chúng ta, Bàn thống lĩnh đã bí mật tung tin đồn rằng Diệp công tử có truyền thừa của di sản văn minh vũ trụ cấp bốn, muốn mượn đao giết người”.

Hoang thống soái nhìn chằm chằm vào Bàn thống lĩnh, sắc mặt Bàn thống lĩnh cực kỳ khó coi: “Mặc dù ta đã lan truyền tin tức rằng tu kiếm trẻ tuổi đó có truyền thừa văn minh vũ trụ cấp bốn, nhưng ta không xúi giục Thái A Khương nhắm vào hắn. Chuyện này liên quan gì đến ta?”

Ông lão áo sợi gai liếc nhìn Bàn thống lĩnh, trầm giọng nói: "Thấy ngươi chướng mắt, ta muốn giết ngươi, được không?"

Bàn thống lĩnh: "...”

Hoang thống soái đột nhiên nói: "Chuyện này...”

Ông lão áo sợi gai đột nhiên hất tay áo, tia sáng lạnh lẽo giữa hai lông mày của Bàn thống lĩnh đột nhiên bay ra, cùng lúc đó, đầu của Bàn thống lĩnh bay thẳng ra ngoài, cuối cùng bị luồng sáng lạnh tanh đưa đến trước mặt ông ta.

Rầm!

Ngay lập tức, một luồng khí tức khủng khiếp khóa chặt ông lão áo sợi gai.

Ông lão áo sợi gai không hề sợ hãi, ông ta lạnh lùng liếc nhìn Hoang thống soái: “Hoang thống soái, ta giết cô ta, nếu ông muốn báo thù thì bất cứ lúc nào ta cũng có thể tiếp ông”.

Nói xong, ông ta xoay người, biến mất ở phương xa.

Sắc mặt Hoang thống soái cực kỳ u ám.

...

Bên cạnh Huyền Minh có một ông lão mặc áo bào đen, tóc hoa râm, thân hình hơi khom. Huyền Minh đột nhiên cười nói: "Ta vừa mới nhận được tin tức, Bàn thống lĩnh đã chết”.

Ông lão bình tĩnh nói: "Đáng đời, không tự biết lượng sức mình”.

Huyền Minh cười nói: "Cô ta đánh giá thấp học sĩ tối thượng, đùa à? Người có thể được học sĩ tối thượng coi trọng sao có thể là người bình thường được chứ?"

Ông lão trầm giọng nói: "Vậy tại sao thiếu chủ lại đi xúi giục Thái A Khương?"

Huyền Minh cười nói: "Ông đoán thử xem?"

Ông lão lắc đầu: “Không đoán được”.

Huyền Minh mỉm cười, sau đó nói: "Bởi vì thiếu niên kiếm tu kia quả thật có thần vật của nền văn minh cấp bốn”.

Ông lão trầm giọng nói: "Nhưng hắn là người được học sĩ tối thượng coi trọng...”

Huyền Minh khẽ gật đầu: “Đây là một vấn đề”.

Ông lão nhắc nhở: "Thiếu chủ, thiếu niên kia không đáng sợ, nhưng học sĩ tối thượng... Tuy rằng cô ta không tham gia bất kỳ phe phái tranh đấu nào, nhưng nếu cô ta có ý đối địch với Huyền tộc chúng ta thì chắc chắn là một tai họa đối với Huyền tộc. Nếu thật sự đến lúc đó e rằng gia tộc sẽ không bảo vệ được thiếu chủ”.

Huyền Minh nhìn biển mây xa xăm, nụ cười trên mặt dần dần biến mất: “Ông à, nếu chúng ta có thể có được thần vật của nền văn minh cấp bốn, cho dù đắc tội với học sĩ tối thượng thì đã sao?”

Ông lão im lặng.

Nếu thực sự có được thần vật đó, đồng thời giá trị của thần vật đó đủ lớn thì Huyền tộc vẫn có thể hứng chịu được việc đắc tội với học sĩ tối thượng, dù sao học sĩ tối thượng cũng không thể vì một người ngoài mà liều chết cùng Huyền tộc.

Ông lão nhìn về phía Huyền Minh: “Sao thiếu chủ có thể khẳng định được giá trị thần vậy mà thiếu niên đó có đủ lớn?"

Huyền Minh cười nói: "Trước đây ta cũng không chắc lắm, cho nên mới xúi giục Thái A Khương đi thăm dò, nhưng bây giờ, ta đã có thể khẳng định chắc chắn, giá trị của thần vật mà thanh niên đó sở hữu là không thể đo lường được”.

Ông lão hơi híp mắt: “Thanh kiếm kia à?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK