Nói rồi hắn nhìn Từ Nhu, đôi mắt đỏ đến mức đáng sợ: “Tỷ muốn ta phải làm sao? Ta vừa khôi phục lại thân phận đã thừa kế vũ trụ Quan Huyên, nhưng đồng thời cũng tiếp nhận kẻ thù của vũ trụ Quan Huyên, Chân vũ trụ tấn công vũ trụ Quan Huyên, ta có liều mạng cũng đánh không lại các người, tỷ dạy ta xem ta nên làm thế nào?”
Nói đến đây, hắn bỗng bật cười một cách đau thương: “Cha ta không muốn ta làm vua dựa dẫm, những tiền bối đó cũng không muốn ta làm vua dựa dẫm, các người đều không muốn ta làm vua dựa dẫm... Nhưng đối mặt Chân vũ trụ, đối mặt với tộc Bác Thiên, đối mặt với nền văn minh Vĩnh Sinh... Ta có thể làm sao đây? Ta liều mạng như thế còn chưa đủ sao? Hả?”
Từ Nhu nhìn Diệp Quân trước mặt, bàn tay phải để sau lưng vô thức siết chặt lại.
Diệp Quân tự giễu cười nói: “Ta biết mấy người An tiền bối đến giúp ta là vì ta là cháu của ông nội, cô cô năm lần bảy lượt cứu ta là vì cha ta, thậm chí ngay cả Từ Nhu cô nương, tỷ đã đi theo ta ngay từ lúc đầu, tính kế với ta cũng là vì sau lưng ta có bốn vị kiếm tu rất mạnh, nếu không chắc hẳn ta cũng không có tư cách để làm cho tỷ phải tính kế với ta đúng không?”
Từ Nhu nhìn Diệp Quân, im lặng không nói.
Diệp Quân từ từ nhắm mắt lại: “Còn Bát Uyển nữa… Tỷ và muội ấy trăm phương ngàn kế làm mọi chuyện cũng chẳng qua là vì ta là con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian, đằng sau ta có chỗ chống lưng vô địch, nếu không, ta có gì đáng để các người tính kế chứ?”
Hắn vừa nói vừa cười tự giễu: “Ta hiểu, ta hiểu hết tất cả, cho nên ta nóng lòng muốn trở nên mạnh mẽ hơn, ta cũng hy vọng có thể không phụ sự kỳ vọng của mọi người, trở thành một cường giả thật sự, nhưng hiện thực lại tàn khốc như thế đấy, mọi người đều hiểu rất nhiều chuyện và đạo lý nhưng để làm được thì khó như lên trời. Các người muốn ta vượt qua những lão quái vật đã sống mấy ngàn vạn năm trong một khoảng thời gian ngắn, ta không làm được…”
Bàn tay phải sau lưng Từ Nhu siết chặt lại, nàng ta nhìn Diệp Quân trước mặt muốn nói lại thôi, trong lòng đắn đo nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Diệp Quân bỗng ngồi dậy, hắn nhìn Từ Nhu trước mặt: “Ta có thể gặp…”
Từ Nhu lắc đầu: “Thần hồn bị thiêu đốt”.
Thần hồn thiêu đốt!
Cơ thể Diệp Quân cứng đờ, nước mắt bỗng chốc lăn xuống.
Một lúc lâu sau, hắn xoay người rời đi.
Từ Nhu bỗng nói: “Khoan đã”.
Diệp Quân dừng bước, xoay người lại nhìn Từ Nhu, Từ Nhu xòe lòng bàn tay ra, một thanh kiếm chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Quân từ bàn tay nàng ta. Thanh kiếm dài ba thước hai, rộng bằng hai ngón tay, không biết được làm từ chất liệu gì mà cả thân kiếm sáng như gương, toát ra tia lạnh lẽo.
Từ Nhu nói: “Muội ấy biết ngươi không có thanh kiếm phù hợp nên đã làm thanh kiếm này cho ngươi, vốn dĩ muốn tự mình đưa cho ngươi…”
Nói đến đây, nàng ta khẽ lắc đầu không nói thêm nữa.
Diệp Quân nhìn kiếm trước mặt, cả người như mất hồn, hắn xòe tay ra, kiếm bay vào trong tay, cầm thanh kiếm mà lòng hắn như bị xé toạc.
Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Nếu ngươi muốn đạt đến cảnh giới Đại Đế thì đi theo ta”.
Nói rồi nàng ta xoay người rời đi.
Diệp Quân đứng đó một lúc lâu, cất thanh kiếm rồi đi theo Từ Nhu.
Từ Nhu dẫn Diệp Quân vào sâu trong thôn Thạch, trước một mảnh đất trống có một trận pháp dịch chuyển.
Từ Nhu bước vào trận pháp dịch chuyển, nàng ta nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cũng đi theo vào, trận pháp dịch chuyển khởi động, ngay sau đó hai người biến mất.