Diệp Linh bỗng bước đến trước mặt Nạp Lan Ca, bà ấy nhẹ nhàng xoa bụng Nạp Lan Ca, cười nói: “Là trai hay gái?”
Nạp Lan Ca thì thầm nói một câu bên tai Diệp Linh, Diệp Linh bật cười.
Diệp Quân cạn lời.
Thật ra hắn muốn biết giới tính của đứa bé là chuyện hết sức dễ dàng, nhưng hắn vẫn không muốn làm thế.
Vì với hắn, trai gái gì cũng được, hắn đều thích.
Diệp Linh bỗng nhìn Diệp Quân: “Nghe nói con muốn thiết lập một trật tự mới?”
Diệp Quân gật đầu: “Vâng ạ”.
Diệp Linh cười nói: “Năm đó ca ca cũng muốn làm chuyện này, nhưng sau đó huynh ấy nhận ra bản thân không hợp làm thế, nên đã giao nhiệm vụ này cho con”.
Nói đến đây bà ấy thấp giọng thở dài: “Muốn thiết lập một trật tự mới không phải là chuyện đơn giản”.
Diệp Quân gật đầu: “Đúng là không dễ làm nhưng con sẽ cố gắng”.
Diệp Linh mỉm cười: “Cố lên”.
Diệp Quân cười nói: “Giờ cô cô đang ở đâu?”
Diệp Linh trước mặt không phải là bản thể mà chỉ là hư tượng, hắn lại không thể nhìn được bản thể của bà ấy, điều này khiến hắn cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Phải biết rằng, với thực lực hiện giờ của hắn hoàn toàn có thể phân thân để nhìn bản thể.
Nhưng hắn lại không nhìn thấy bản thể của Diệp Linh.
Diệp Linh cười nói: “Ta ở một nơi rất xa nơi này”.
Diệp Quân còn muốn hỏi thêm nhưng Diệp Linh lại nói: “Ta vẫn còn vài việc gấp, không nói chuyện với con nữa”.
Nói xong bà ấy bỗng lấy một chiếc hộp ra đưa cho Nạp Lan Ca: “Đây là quà tặng cho bảo bối trong bụng con, đợi lúc nào ta có thời gian, ta sẽ đến tìm hai đứa”.
Nói xong bà ấy biến mất.
Diệp Quân lắc đầu: “Cô cô này… cởi mở hơn lần trước rất nhiều”.
Nạp Lan Ca hơi tò mò mở hộp ra, vừa mở chiếc hộp, bên trong vang lên tiếng nhạc vui tai, bên trong hộp là một người tí hon đang nhảy múa, rất đẹp.
Thấy thế Diệp Quân và Nạp Lan Ca nhìn nhau cười.
Hai vợ chồng ở trong phòng một lúc rồi rời đi, lúc rời đi Diệp Quân còn quay đầu lại nhìn, khẽ nói: “Không biết sau này cha có quay lại nhìn nó một lần nữa không…”
Diệp Quân và Nạp Lan Ca rời khỏi Thanh Thành, hai người họ về tổng viện của thư viện Quan Huyên.
Trong tiểu viện, Diệp Quân nằm trên ghế, bên cạnh là Nạp Lan Ca, cô mặc một bộ váy màu đỏ nhạt, dung mạo tuyệt thế.
Nạp Lan Ca đang báo cáo cho Diệp Quân về sự phát triển của thư viện Quan Huyên trong những năm qua.
Diệp Quân vốn định phủi tay không làm, nhưng lần này Nạp Lan Ca không nuông chiều hắn nữa.
Bởi vì lúc Tần Quan rời đi đã dặn dò cô rằng Diệp Quân có thể không lo toan chuyện này, nhưng tất cả mọi chuyện hắn đều phải biết, để hắn có chừng mực.
Thật ra Tần Quan cũng biết rõ Diệp Quân không thể vướng vào những chuyện vặt vãnh này. Đối với thư viện Quan Huyên, Diệp Quân bây giờ là chỗ dựa vững chắc, thư viện không thể hỗn hoạn nổi, bởi vì các khía cạnh của thư viện Quan Huyên đã dần trưởng thành và có thể tự vận hành.
Đương nhiên phải có người xây dựng phương hướng và chính sách.
Trước đây tất cả mọi chuyện đều do Tần Quan làm, nhưng bây giờ, Tần Quan muốn Diệp Quân trở thành người lo liệu.
Diệp Quân cũng hiểu điều này.
Diệp Quân nằm trên ghế, yên lặng lắng nghe.