Diệp Quân: “Phái người âm thầm bảo vệ họ”.
Đối phương gật đầu: “Vâng”.
Diệp Quân gật đầu rồi tiếp tục đi về trước.
Điểm đến kế tiếp của hắn là lớp học của Ngao Thiên Thiên. Lúc này đang là giờ lên lớp của cô ấy, đám học sinh vừa thấy Diệp Quân xuất hiện thì mặt ai cũng xụ xuống.
Bởi mỗi lần người này đến thì cô giáo đều sẽ cho tan học.
Thế nhưng lần này Ngao Thiên Thiên chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi tiếp tục giảng bài.
Các học sinh thấy vậy thì không khỏi ngạc nhiên.
Sao tự dưng khác vậy cà?
Diệp Quân không nói gì mà chỉ lẳng lặng đứng chờ ngoài cửa. Ngao Thiên Thiên hôm nay mặc một chiếc váy dài màu đỏ nhạt, vừa trang nhã lại vừa rộn ràng, trên đầu là đôi sừng rồng đáng yêu khiến người khác chỉ muốn mang đi chơi đùa.
Cảm nhận được ánh mắt của hắn, cô ấy đáp lại bằng ánh mắt tràn đầy tình cảm.
Diệp Quân mỉm cười, tiếp tục đứng nghe.
Nửa giờ sau, chuông tan học vang lên.
Ngao Thiên Thiên khép quyển sách trong tay lại, nói với các học sinh: “Có duyên gặp lại”.
Rồi cô đặt sách xuống, đi về phía Diệp Quân.
Không một chút luyến lưu.
Để lại một đám học sinh hoang mang bối rối.
Chuyện gì đây?
Tiết học cuối cùng à?
Đến cửa phòng rồi, Ngao Thiên Thiên chủ động nắm tay Diệp Quân, cười nói: “Chúng ta đi thôi!"
Hắn đáp lại: “Ừm”.
Hai người cứ thế rời đi.
Để lại một đám học sinh trố mắt nhìn nhau, phải mất một hồi mới hoàn hồn, ai nấy đều cảm thấy khó tả vô cùng.
Ngao Thiên Thiên!
Chính là giáo viên được yêu thích nhất học viện Ngân Hà cũng như trong lòng bọn họ.
Nào ngờ ban nãy chính là tiết học cuối cùng.
Họ biết Ngao Thiên Thiên không phải người thích nói đùa, lần từ biệt này có lẽ chính là vĩnh biệt.
Diệp Quân và Ngao Thiên Thiên nắm tay nhau sải bước. Cô gái nhìn khắp bốn phía với vẻ phức tạp: “Đến lúc đi rồi lại thấy không nỡ ấy”.
Hắn cười: “Hay là ở lại thôi?"
Ngao Thiên Thiên lắc đầu, nắm chặt tay hắn: “Ta lại càng không nỡ xa huynh”.
Diệp Quân cười cười, liếc nhìn bốn phía: “Muội thích nơi này đến vậy thì sau này chúng ta cùng nhau về thăm”.
Ngao Thiên Thiên gật đầu: “Ừm!"
Diệp Quân: “Cũng nên đi gặp cha rồi”.
Ngao Thiên Thiên nghe vậy thì đỏ mặt, len lén nhìn hắn rồi e thẹn nói: “Ừ”.