Chu Mục khép quyển sách trong tay lại, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xa xăm: “Hắn sắp đến Đại Chu ta rồi, đến lúc đó ta nhất định phải tự mình đi xem thử rốt cuộc là thiên tài yêu nghiệt thế nào mà lại có thể làm cho Cửu muội của ta xem trọng như thế”.
Đạo trưởng hơi híp mắt, không nói gì thêm.
…
Bên bờ hồ ở một nơi nào đó, một thiếu niên ngồi trên lan can, tay cầm một cần câu cá, đang nhìn chằm chằm cái hồ trước mặt.
Người này chính là Chu Đế - Tứ hoàng tử.
Lúc này, một ông lão xuất hiện sau lưng Chu Đế, ông lão trầm giọng nói: “Tứ điện hạ, bây giờ là thời cơ tốt nhất để diệt trừ Cửu điện hạ, người của chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần người ra lệnh, bọn ta có thể ra tay bất cứ lúc nào, bây giờ Cửu điện hạ đã không còn được tiên tổ bảo vệ nữa, chỉ cần chúng ta ra tay thì chắc chắn sẽ chết”.
Chu Đế không đáp lời ông lão, tiếp tục câu cá.
Thấy thế ông lão trở nên gấp gáp: “Tứ điện hạ, rốt cuộc ý người là sao? Bây giờ là cơ hội ngàn năm hiếm có”.
Chu Đế cười nói: “Lý Lão, đừng vội”.
Ông lão đang định nói gì thì lúc này một bóng đen xuất hiện trước mặt Chu Đế, bóng đen cúi người thật thấp với Chu Đế, sau đó thấp giọng nói.
Một lúc sau, Chu Đế cười nhạo: “Nhị ca của ta đúng là biết cách chơi đấy, muốn thăm dò kiếm thu thiếu niên đó mà còn muốn mượn danh nghĩa của ta, đúng là thú vị”.
Bóng người đó nói: “Có cần bọn ta đi tiết lộ không?”
Mặt Chu Đế không cảm xúc: “Không cần, nếu kiếm tu thiếu niên đó không có chút thông minh này thì Cửu muội ta đúng là mắt mù. Ngươi đi ra đi”.
Bóng đen cúi người xuống, sau đó đi ra ngoài.
Chu Đế cười nói: “Nhị ca của ta trông có vẻ nho nha nhưng bản tính là một vũng nước đục, ngược lại Cửu muội thì tốt hơn, ít nhất không giả tạo như vậy”.
Ông lão trầm giọng nói: “Thiếu niên kiếm tu đó đến Đại Chu ta à?”
Chu Đế gật đầu.
Ánh mắt ông lão lóe lên sát khí: “Có cần giết hắn không?”
Chu Đế lắc đầu: “Lai lịch của người này không đơn giản, không thể làm thế, ít nhất không phải chúng ta làm thế… Chẳng phải Cửu muội có rất nhiều người theo đuổi sao? Để cho đám nịnh bợ kia làm đi”.
…
Trước hoàng thành Đại Chu.
Diệp Quân đứng ngoài cổng thành, nhìn hoàng thành trước mặt, phải nói rằng hoàng thành này vô cùng hoa lệ, con người đứng nó đều nhỏ bé như kiến, khiến lòng người có cảm giác kính sợ.
Tất nhiên hắn cũng đã từng trải nhiều, sẽ không bị một tòa thành dọa sợ.
Ngay lúc này một ông lão bước đến từ trong thành, chính là Hữu Lão.
Hữu Lão nhanh chân bước đến trước mặt Diệp Quân và Sậu Nguyên, ông ta chắp tay lại: “Diệp công tử”.
Dĩ nhiên ông ta không dám thất lễ với Diệp Quân, vì Diệp công tử trước mặt này có khả năng là người duy nhất có thể giúp đỡ tiểu thư nhà mình. Đây cũng là lý do tại sao ông ta không để Tả Lão đến, ông ta cũng rất hận tính tình nóng nảy chết tiệt đó của Tả Lão.