Sở dĩ bà ấy ở lại nơi này là muốn tạo một nền tảng tốt cho Diệp Quân, nhưng không thể để bà ấy làm hết mọi chuyện được, rất nhiều chuyện Diệp Quân đều phải tự tay làm.
Vì sau khi quản lý thời đại cũ, Diệp Quân nhất định sẽ xây dựng một trật tự hoàn toàn mới, mà chỉ có một mình Diệp Quân tự xây dựng mà thôi.
Diệp Quân đã xông xáo bên ngoài lâu như thế rồi, cũng đã đến lúc dừng lại quản lý gia sản của mình.
Đặc biệt là Vũ Trụ Kiếp, nó cũng phải để Diệp Quân đến giải quyết.
Lúc này, một cô gái chợt xuất hiện ở cách đó không xa, người đó là Trấn Nam Tuyết của Trấn tộc.
Trấn Nam Tuyết nhìn Tần Quan trước mắt với vẻ tò mò.
Người này là mẹ của Diệp công tử sao?
Tần Quan thôi suy nghĩ, bà ấy nhìn cô gái trước mắt, cười nói: “Chào cô, Nam Tuyết cô nương”.
Trấn Nam Tuyết chần chừ một lát mới nói: “Tiền bối, trước khi rời khỏi, Diệp công tử có từng dặn dò, hắn nói đợi sau khi người đến, Đạo Thị sẽ do người phụ trách”.
Nói xong, cô ta đưa một quyển sổ dày cho Tần Quan: “Đây là tất cả sổ sách của Đạo Thị”.
Tần Quan cười khẽ, bà ấy nhận lấy quyển sổ, sau đó nói: “Nam Tuyết cô nương, cô có hứng thú gia nhập Tiên Bảo Các của chúng ta không?”
Trấn Nam Tuyết hơi tò mò: “Tiên Bảo Các?”
Tần Quan gật đầu: “Phải, việc làm ăn của Tiên Bảo Các hiện tại đã trải rộng toàn bộ vũ trụ… Mà người của ta cũng sắp tiến vào thời đại cũ, chúng ta đã lên kể hoạch mở một triệu Tiên Bảo Các ở nơi này”.
Một triệu!
Sắc mặt Trấn Nam Tuyết thay đổi.
Tần Quan tiếp tục nói: “Quy mô của Đạo Thị quá nhỏ, lợi nhuận cũng ít, vì thế ta sẽ đổi Đạo Thị thành Tiên Bảo Các, hơn nữa còn sẽ nhanh chóng xây dựng thêm.
Trấn Nam Tuyết hơi lo lắng: “Tiền bối, xây dựng nhanh chóng, thế tiền vốn này…”
Tần Quan cười nói: “Chuyện tiền bạc đều chỉ là chuyện nhỏ”.
Trấn Nam Tuyết: “…”
Tần Quan cười khẽ: “Cô cũng không tệ, đến Tiên Bảo Các của ta học hỏi đi”.
Không tệ!
Học hỏi?
Trấn Nam Tuyết lập tức thấy không phục.
Phải biết rằng từ sau khi cô ta tiếp quản Đạo Thị, khiến Đạo Thị vốn tràn đầy cảm giác chết chóc ngày càng phát triển, còn Tiên Bảo Các này thậm chí cô ta còn chưa từng nghe nói tới.
Tuy hơi không phục, nhưng vì người trước mặt là mẹ của Diệp Quân, vì thế Trấn Nam Tuyết vẫn rất lịch sự: “Tiền bối, bây giờ Đạo Thị không phù hợp để mở rộng, vì Đạo Thị vừa mới ổn định lại, rất có thể sẽ xuất hiện tình huống thiếu hụt vốn…”
Tần Quan cũng không tức giận, còn cười khẽ nói: “Thế này nhé, cô đến Tiên Bảo Các xem thử trước, sau đó nếu cảm thấy không được thì cô có thể tuỳ ý rời đi, không chỉ thế mà Đạo Thị này, ta vẫn sẽ giao cho cô xử lý, không can thiệp vào”.
Trấn Nam Tuyết chớp mắt: “Thật sao?”
Tần Quan cười nói: “Thật”.
Trấn Nam Tuyết vội gật đầu: “Được”.