Diệp Quân thôi suy nghĩ, nhìn quyển trục trong tay, nhíu chặt mày, dựa theo miêu tả về Cổ tộc trong quyển trục, Cổ tộc này là một trong bốn gia tộc lớn của Tuế Nguyệt Viễn Cổ, thực lực vô cùng đáng sợ.
Mà bây giờ đối phương đang giơ cao cờ chạy đến giết mình.
Giương cờ!
Mẹ kiếp!
Diệp Quân không khỏi mắng một tiếng.
Quá Khứ Tông này mất trí đến điên rồi sao?
Liều như thế?
Diệp Thanh Thanh bỗng nói: “Con có dự định gì?”
Dự định!
Diệp Quân thấp giọng thở dài, có cảm giác bất lực: “Chúng định không cho con bất kỳ cơ hội nào, muốn giết chết con”.
Diệp Thanh Thanh gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân im lặng không nói.
Đối sách?
Lúc này hắn thật sự cảm thấy bất lực, đối phương có nhiều người hơn mình, hơn nữa còn không có mình cơ hội nào.
Chạy?
Cứ ngược dòng Tuế Nguyệt, cho đến trụ sở của Quá Khứ Tông luôn sao?
Nghĩ đến đây, Diệp Quân lắc đầu khẽ cười.
Diệp Thanh Thanh bỗng nói: “Sợ rồi à?”
Diệp Quân không nói gì.
Diệp Thanh Thanh dừng bước, bà ấy xoay người nhìn Diệp Quân: “Con nghĩ đây là chuyện rất tuyệt vọng sao?”
Diệp Quân nhìn Diệp Thanh Thanh, Diệp Thanh Thanh khẽ lắc đầu: “Có biết chuyện của ông nội và cô cô váy trắng của con không?”
Diệp Quân nói: “Biết chút ít”.
Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân: “Năm đó mấy người bọn ta hợp sức lại đối phó với cô cô váy trắng, bà ấy gần như gặp ai cũng giết… con có biết sự tuyệt vọng đó không?”
Diệp Quân im lặng.
Diệp Thanh Thanh nhẹ nhàng vỗ vai Diệp Quân, khẽ nói: “Chẳng phải còn có ta đi cùng con sao?”
Nghe thế, Diệp Quân cảm thấy từng dòng nước ấm chảy qua tim, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tuế Nguyệt trường hà xa xa, cười nói: “Cổ tộc? Gia tộc mạnh nhất trên thế giới này là Dương tộc. Hôm nay, để con đại diện cho Dương tộc đi gặp chúng”.
Diệp Thanh Thanh mỉm cười, không nói gì.
Diệp Quân bỗng quay đầu nhìn sang phải, ngay sau đó hắn kéo áo Diệp Thanh Thanh rồi biến mất.