Cô gái chớp mắt nhìn, sau đó nói: “Nhất Niệm!”
Giọng nói nhẹ nhàng như nước.
Nhất Niệm!
Diệp Quân hơi do dự, sau đó nói: “Cô cũng đến đây để khám phá nền văn minh à?”
Nhất Niệm gật đầu.
Diệp Quân cười nói: “Thật trùng hợp, ta cũng vậy”.
Nhất Niệm mím môi cười, một bên mắt biến thành vầng trăng khuyết.
Tuy rằng thoạt nhìn đối phương có vẻ vô hại, nhưng Diệp Quân cũng không buông lỏng cảnh giác, dù sao người có thể xuất hiện ở nơi này chắc chắn không phải người bình thường.
Diệp Quân lại hỏi: “Nhất Niệm cô nương, cô từ đâu tới?”
Nhất Niệm chớp mắt, không nói lời nào.
Diệp Quân cười khẩy: “Là ta đã mạo muội rồi”.
Hắn đột nhiên nhận ra, nơi này không phải vũ trụ Quan Huyên, hỏi lai lịch của đối phương ở đây đúng là hơi mạo muội.
Dù sao, có một vài nền văn minh rất hiếu chiến.
Đúng lúc này, ở phía xa đột nhiên có một luồng ánh sáng trắng chiếu xuống, Diệp Quân và Nhất Niệm nhìn về phía đó. Luồng ánh sáng trắng tản đi, một người đàn ông áo đen chậm rãi bước ra, sau lưng đeo một thanh đao lớn, khí tức mạnh mẽ, khí thế áp bức.
Sau khi người đàn ông mang đao bước ra, trước tiên gã liếc nhìn về phía Diệp Quân và cô gái váy đỏ, sau đó, gã nhíu mày nói gì đó, nhưng cả Diệp Quân và cô gái đều nghe không hiểu.
Dù sao bọn họ đều thuộc về các nền văn minh khác nhau, nên ngữ âm cũng không phổ biến.
Đương nhiên, đây chắc chắn là chuyển nhỏ đối với cường giả có cấp độ như bọn họ.
Diệp Quân mở lòng bàn tay, người đàn ông mang đao cũng nhìn Diệp Quân, sau đó đưa tay phải ra, tiếp đó, ngữ âm và chữ viết của hai bên đều tràn vào trong đầu mỗi người.
Lúc này, người đàn ông mang đao lại nói: “Cảnh giới của các ngươi thấp như vậy à?”
Diệp Quân nhìn Nhất Niệm ở bên cạnh, hắn phát hiện, cảnh giới của Nhất Niệm cũng giống hắn, cũng chỉ vừa mới tới cảnh giới Thần Đạo.
Diệp Quân quan sát Nhất Niệm, sau đó nói: “Cô cũng chỉ là cường giả cảnh giới Thần Đạo thôi à?”
Hắn biết, cảnh giới của hắn đúng là hơi thấp, mà người có thể đến được đây thì cảnh giới Thần Đạo chắc chắn là chưa đủ. Ví dụ như người đàn ông mang đao ở bên cạnh hắn là một vị cường giả tám phần thần tính đỉnh cao. Nếu hắn không có kiếm Thanh Huyên thì đúng là không thể đến được đây.
Nhất Niệm khẽ gật đầu, không nói lời nào.
Sắc mặt Diệp Quân hơi kỳ quái.
Lúc này, ở thời không cách đó không xa cũng đột nhiên chấn động, một người đàn ông áo trắng bước ra từ trong không trung.
Trong tay người đàn ông áo trắng cầm một cây trường thương, tay trái chắp sau lưng, từ trên người y tỏa ra thương ý và cường thế vô cùng hùng mạnh, khiến khắp thời không chấn động.