Cũng may chưa nói là đánh với mười hai người.
Diệp Quân quay lại nhìn về phía Từ Chân, Từ Chân cười nói: “Thời gian ở đây không giống với bên ngoài, cậu đánh với họ đi, ta ở đây dạy cậu”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Dứt lời, hắn biến thành kiếm quang xông đến chỗ võ linh dẫn đầu đó.
Thuật Bạt Kiếm!
Hiện giờ hắn có thể chồng chéo sáu trăm nhát.
Tăng lên gấp mấy lần.
Nhát kiếm này vừa được tung ra, trời đất như nứt toạc nhưng thoáng chốc đã trở lại như bình thường, hơn nữa còn được sức mạnh bí ẩn củng cố.
Võ linh dẫn đầu trước mặt Diệp Quân bỗng lao đến trước, đâm một thương vào Diệp Quân.
Đối đầu trực diện!
Cây thương này đâm đến, không có bất kỳ thương quang và thương ý, chỉ là một nhát thương bình thường, thế nhưng một nhát thương bình thường này lại khiến Diệp Quân văng ra xa cả ngàn trượng.
Diệp Quân vẫn chưa dừng lại, võ linh dẫn đầu đó bỗng xuất hiện lại trước mặt hắn, lại đâm một nhát thương nữa.
Đồng tử Diệp Quân co lại, thi triển kiếm vực nhằm trấn áp, nhưng ngay lúc này võ linh đó cầm trường thương quét ngang một đường.
Rầm!
Kiếm vực bị phá vỡ, sức mạnh cực lớn khiến Diệp Quân lại văng ra xa cả vạn trượng.
Diệp Quân vừa dừng lại, võ linh đó lại xuất hiện trước mặt hắn lần nữa.
Xoẹt xoẹt!
Cây thương dài trong tay võ linh đó đâm đến như vũ bão, Diệp Quân bị đè dưới đất liên tục lùi về sau, bị áp chế hoàn toàn.
Từ Chân ở một bên bình tĩnh quan sát.
Sở dĩ cô ta tìm đối thủ mạnh như vậy cho Diệp Quân là để đè nén tâm lý của Diệp Quân, vì Diệp Quân vừa mới thăng cấp, tâm lý của hắn chắc chắn sẽ trở lên kiêu ngạo, một khi một người kiêu ngạo thì không thể bình ổn lại cảm xúc, muốn thăng cấp lần nữa là rất khó.
Vì hắn nghĩ mình rất lợi hại rồi.
Thế nên phải kiềm chế tâm lý kiêu ngạo của hắn.