Cả đám cao thủ nghe thấy thế thì lập tức cúi người, sau đó lùi về phía sau.
Tần Quan quay đầu nhìn Diệp Quân: “Đi thôi!”
Diệp Quân gật đầu, sau đó dẫn Nhị Nha và Tiểu Bạch đi theo Tần Quan tiếp tục tiến về phía trước.
Ngao Thiên Thiên thì tiếp tục ở lại Tiểu Tháp hấp thu máu của Nhị Nha!
Không thể không nói, thật ra người tiến bộ nhanh nhất vẫn là Ngao Thiên Thiên, từ lúc đầu đến giờ, cô ấy luôn có đủ các thần vật và truyền thừa, tốc độ tiến bộ cũng như ngồi tên lửa vậy.
Đương nhiên Ngao Thiên Thiên tiến bộ cũng tương đương với việc hắn tiến bộ.
Chẳng mấy chốc, Tần Quan dẫn Diệp Quân và Nhị Nha đi tới một vùng biển, Diệp Quân nhìn về phía xa, vùng biển này vô biên vô tận, nhìn bằng mắt thường của hắn cũng không thể thấy được điểm cuối.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Tần Quan, Tần Quan khẽ mỉm cười búng tay một cái.
Tách!
Sau tiếng búng tay, toàn bộ mặt biển đột nhiên chậm rãi tách ra hai bên, sau đó, một cung điện dưới đáy biển xuất hiện trước mặt mọi người.
Tần Quan cười nói: “Đi thôi!”
Dứt lời, bà ấy dẫn Diệp Quân đi về phía đáy biển.
Sau khi tiến vào đáy biển, Diệp Quân phát hiện đáy biển này không chỉ có một cung điện, còn có mấy nghìn kiến trúc hình dáng kỳ lạ, diện tích còn vô cùng lớn, chẳng những thế mà còn rất đông người đang bận rộn.
Ngoài ra, hắn còn nhìn thấy hàng trăm cái cột kỳ lạ cao đến mấy nghìn trượng…
Diệp Quân hơi tò mò.
Nhị Nha và Tiểu Bạch cũng rất tò mò, đặc biệt là Tiểu Bạch, nó thích những thứ kỳ lạ thế này nhất.
Mấy quả bom mà Tần Quan cho nó trước đây cũng chơi vui lắm!
Mà khi nãy, Tần Quan lại cho nó thêm một chút nữa, khiến Diệp Quân cảm thấy rợn tóc gáy.
Tiểu Bạch sử dụng mấy quả bom kia chẳng phân biệt địch ta chút nào.
Cũng có thể nói, trong thế giới của nó, đồng đội đều có thể chịu đựng được!
Đương nhiên là ngoài Diệp Quân.
Tần Quan chỉ về phía một khu vực, sau đó nói: “Những thứ đó có thể chạy bất cứ lúc nào. Trước khi con đến đây có một nhóm cao thủ muốn tấn công nơi này, sau đó bị đánh lùi”.
Nét mặt Diệp Quân khá nặng nề: “Bọn họ còn muốn tấn công nơi này ư?”
Tần Quan cười nói: “Đúng thế, hơn nữa không chỉ là một lần, nhưng bọn họ đánh giá thấp mẹ rồi, nếu mẹ đoán không lầm thì bọn họ sắp tấn công lần nữa đấy”.
Diệp Quân im lặng.
Lúc này, một ông lão áo đen đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tần Quan, ông ta cúi người, sau đó trầm giọng nói: “Các chủ, người của chúng ta thua rồi, bây giờ đang nhanh chóng rút lui!”