Dạ Nam Tình khẽ lắc đầu: “Xem ra ngươi không hề biết vật này quý giá như thế nào”.
Diệp Quân khẽ nhíu mày: “Cô nói xem?"
Dạ Nam Tình bình tĩnh nói: "Ta không muốn nói!"
Diệp Quân sững sờ, hắn rất muốn nói: Mẹ kiếp!
Diệp Quân bước đến ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu tu luyện.
Dạ Nam Tình liếc nhìn Diệp Quân đang khó chịu, khóe miệng hiện lên một nụ cười, dường như nghĩ tới điều gì, cô ta nhìn tòa Tiểu Tháp trong tay, khẽ nhíu mày.
Thời gian!
Khiến thời gian trôi chậm lại, hơn nữa còn chậm nhiều như vậy... Đây không chỉ là tiếp xúc với Đạo, mà là vượt qua Đại Đạo. Không những thế, còn mở ra một Đạo khác ngoài Đại Đạo, mà Đạo này còn mạnh hơn Đại Đạo.
Nói một cách đơn giản, đây không chỉ mở ra một Đạo, mà còn áp chế Đại Đạo bằng Đạo của nó.
Thủ đoạn như vậy... cho dù là chủ nhân bút Đại Đạo cũng chỉ là nắm giữ Đạo mà thôi, chưa thực sự vượt qua Đại Đạo chân chính...
Ánh mắt Dạ Nam Tình lóe sáng, không biết đang suy nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, Dạ Nam Tình quay đầu nhìn Diệp Quân ở bên cạnh, lúc này Diệp Quân không luyện tập nữa mà đã ngủ thiếp đi.
Vậy mà cũng ngủ được à?
Dạ Nam Tình khẽ lắc đầu, từ từ nhắm mắt lại.
Cứ thế, một đêm trôi qua.
Ngày hôm sau, Diệp Quân ngồi trên ghế mở mắt ra, hắn vươn vai, sau đó nhìn Dạ Nam Tình đang nằm trên giường phía xa xa, cô ta còn chưa tỉnh.
Diệp Quân đứng dậy, rời khỏi phòng.
Bên ngoài phòng, một vài cung nữ đã đợi sẵn.
Thấy Diệp Quân đi ra, mấy cung nữ vội vàng cúi đầu.
Diệp Quân nhìn lên bầu trời, cơ thể hắn rung lên, mở mắt ra đã ở trên một đám mây.
Trước mặt hắn không xa là chủ nhân bút Đại Đạo.
Diệp Quân Đạo: "Tiền bối, có phải chúng ta nên đi rồi không?"
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Còn phải chờ đã!"
Diệp Quân khẽ nhíu mày.
Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu: “Dạ Quân vẫn chưa giải quyết xong toàn bộ thế lực nội bộ đế quốc Vĩnh Dạ, muốn kích hoạt trận pháp Vĩnh Dạ thì tất cả các giới phải phối hợp”.
Diệp Quân hơi hiếu kỳ: “Rốt cuộc Vĩnh Dạ Giới là sự tồn tại như thế nào?"
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Năm đó đã tạo ra một trận pháp đặc biệt, chức năng chính của nó là áp chế tu vi của đám người Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả, làm suy yếu sức mạnh của chúng. Lúc đó ta đã giúp bọn họ xây dựng trận pháp này. Nếu chúng ta có thời gian cũng có thể xây dựng một trận pháp khác, nhưng bây giờ chúng ta không có thời gian”.
Diệp Quân khẽ gật đầu, lại nói: "Bây giờ đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả có động tĩnh gì không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo không nói gì, nhưng trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.