Mình là một người chính trực, huyết mạch phong ma này cứ quấy phá khiến bản thân có suy nghĩ không thuần khiết.
Huyết mạch phong ma: “…”
Từ Chân đột nhiên kéo tay Diệp Quân, sau đó gối đầu lên vai hắn, vòng tay qua người hắn, như cảm nhận được điều gì đó, cô ta bỗng vỗ nhẹ vào ngực Diệp Quân: “Đừng nghĩ bậy bạ, ta rất tin tưởng nhân phẩm của cậu”.
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Chết tiệt thật!
Từ Chân nhìn Diệp Quân, ánh mắt lóe lên vẻ gian xảo, cô ta ôm chặt Diệp Quân, mắt nhắm nghiền lại.
Diệp Quân thầm thở dài.
Lúc trước uống say, hắn vẫn không nghĩ nhiều như vậy, hơn nữa mượn rượu làm chút gì đó cũng dễ nói.
Nhưng bây giờ lại chẳng uống rượu.
Không thể không nói, bây giờ hắn đang cảm thấy cực kỳ dằn vặt.
Một lúc lâu sau, Từ Chân trong lòng bỗng động đậy, cả người đè lên người hắn.
Từ Chân không hề phòng bị với hắn, hai tay ôm chặt eo hắn, trên môi còn vương nụ cười nhàn nhạt.
Nhìn Từ Chân trước mặt, lòng Diệp Quân bỗng trở nên bình tĩnh, ngọn lửa trong lòng cũng dần dịu xuống.
Tay phải Diệp Quân ôm chặt đôi vai Từ Chân, sau đó nhắm mắt lại dần đi vào giấc ngủ.
Cứ thế hai người tựa vào nhau mà ngủ.
Một đêm trôi qua.
Trời tờ mờ sáng, Từ Chân trong vòng tay của Diệp Quân từ từ mở mắt ra, lúc này cả người cô ta đang treo trên người Diệp Quân, không chỉ thế, hai chân cô ra còn đặt trên chân Diệp Quân.
Nhìn thấy cảnh này, Từ Chân hơi đỏ mặt nhưng cô ta lập tức trở lại bình thường, cô ta ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân gần trong gang tấc, gương mặt cô ta nở nụ cười động lòng người.
Lúc này Diệp Quân bỗng mở mắt ra nhìn Từ Chân, hắn cười nói: “Cười gì thế?”
Từ Chân lắc đầu: “Ta cũng không biết”.
Diệp Quân sửng sốt.
Từ Chân khẽ nói: “Từ trước đến nay, ngoài mấy người Tiểu Nhu, ta chưa từng thân mật với ai như vậy… cậu là người đầu tiên”.
Diệp Quân bỗng nói: “Tỷ thích ta sao?”
Đơn giản, thẳng thắn!
Từ Chân ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, không nói gì.