Hòa thượng sau lưng Chu Đế run giọng nói: “Nền văn minh Thiên Hành… thảo nào… thiếu hiệp này đến từ nền văn minh Thiên Hành…”
Sắc mặt Chu Đế cực kỳ khó coi, lúc này gã nghĩ đến rất nhiều khả năng sau này, liên quan đến bản thân gã, hơn nữa đều là những khả năng cực kỳ bất lợi.
Lúc này sắc mặt của Chu Mục ở một bên khác đã bình tĩnh lại, gã nhìn chằm chằm Diệp Quân, không biết đang nghĩ gì.
Diệp Quân thấy Hoàng Đế Đại Chu không xuất hiện, lập tức dùng huyền khí thúc giục lửa Thiên Hành, ngọn lửa lập tức bùng lên.
Thấy thế mí mắt những người nấp trong tối khẽ giật.
Lẽ nào tên này muốn phóng hỏa?
Ngay lúc này thời không cách trước mặt Diệp Quân không xa bỗng nứt ra, sau đó một người đàn ông trung niên mặc đồ màu vàng bước ra.
Người đàn ông trung niên có gương mặt hiền hậu, trông có vẻ khá nho nhã, không có gì gọi là khí chất bá vương cả.
Hoàng Đế Đại Chu!
Mọi người đều đồng loạt quỳ xuống.
Ngay cả hai người Chu Đế và Chu Mục.
Sậu Nguyên không quỳ, ông ta chỉ nhận định Diệp Quân là chủ nhân.
Chu Phạn bên cạnh Diệp Quân định quỳ xuống nhưng lại bị Diệp Quân kéo lại, hắn nhìn Chu Phạn mỉm cười nói: “Đừng quỳ”.
Chu Phạn do dự một lúc, sau đó nói: “Đây là cha ta”.
Diệp Quân: “…”
Chu Phạn định quỳ xuống nhưng lại bị một luồng sức mạnh dịu dàng đỡ lên.
Hoàng Đế Đại Chu nói với Chu Phạn: “Nếu ta để con quỳ thì người đàn ông này của con sẽ phóng hỏa đốt cả Đại Chu ta mất”.
Chu Phạn đỏ mặt nhưng không giải thích gì.
Hoàng Đế Đại Chu nhìn Diệp Quân, mỉm cười nói: “Bây giờ ta xuất hiện rồi đây, ngươi nói đi”.
Diệp Quân cảm thấy hơi ngờ vực, hình như người này không sợ lửa Thiên Hành chút nào, lẽ nào đối phương đã nhìn ra mình không phải đến từ nền văn minh Thiên Hành?
Không nghĩ nhiều nữa, Diệp Quân nói: “Ta muốn dẫn Phạn cô nương đi”.
Hoàng Đế Đại Chu lắc đầu: “Không được”.
Diệp Quân nhíu mày, đang định nói thì Hoàng Đế Đại Chu lại nói: “Ngươi muốn dẫn nó đi với danh nghĩa gì?”
Diệp Quân sửng sốt.
Chu Phạn quay đầu nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân im lặng.
Chu Phạn bỗng cười nói: “Dĩ nhiên là với thân phận một người bạn”.
Hoàng Đế Đại Chu nhìn Chu Phạn, cảm thấy cực kỳ bất lực, đúng là con gái lớn không giữ được mà.