Nam Cung Tuyết khó hiểu nói: “Tại sao?”
Diệp Quân nhẹ nhàng nói: “Ta phải trở thành Đại Đế ở đây mới được!”
Nam Cung Tuyết nhìn Diệp Quân: “Huynh là thiếu gia của thế lực nào đó xuống núi tu hành sao?”
Diệp Quân cười: “Coi là vậy đi!”
Nam Ngạo Tuyết hơi cúi đầu, trầm mặc hồi lâu mới hỏi: “Nhà các huynh… mạnh đến mức nào?”
Diệp Quân chớp mắt: “Khá mạnh!”
Nam Cung Tuyết nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân nghiêm mặt hỏi: “Ông già kia không ngốc, lát nữa có thể sẽ phát hiện ra điều bất thường rồi quay lại giết chúng ta cũng nên, chúng ta màu tìm chỗ tu luyện cho tốt đi!”
Nam Cung Tuyết nói: “Huynh có đá Tỵ Kiếp, chúng ta đến bí cảnh”.
Cô ấy kéo Diệp Quân: “Đi theo ta!”
Chẳng mấy chốc, cả hai đã biến mất trên bầu trời.
Trong Tiểu Tháp, người phụ nữ bí ẩn cười nói: “Tiểu Tháp, ngươi thất vọng lắm phải không?”
Tiểu Tháp đáp: “Thuật lẩn tránh gia truyền!”
Người phụ nữ bí ẩn cười nói: “Thật ra ta cũng muốn xem hắn bị đánh, ha ha…”
Tiểu Tháp: “…”
...
Đám người Tuyết Phong đứng trong một đám mây, vẻ mặt của mọi người đều vô cùng u ám.
Một vị trưởng lão trầm giọng nói: “Đại trưởng lão, ta cho rằng hắn không phải người Võ Tông”.
Tuyết Phong nhẹ giọng nói: “Nhưng nếu phải thì sao?”
Ông lão trầm mặc không đáp lời.
Tuyết Phong nói: “Ta không dám cược, nếu cược sai thì cả Tuyết tộc sẽ bị hủy diệt”.
Ông lão nói: “Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Tuyết Phong mở lòng bàn tay ra, trong tay ông ta xuất hiện bức chân dung của Diệp Quân.
Tuyết Phong lạnh lùng nói: “Ta sẽ đích thân tới Võ Tông một chuyến, nếu hắn thật sự là người Võ Tông thì ra sẽ đại điện Tuyết tộc xin lỗi Võ Tông, để kết thúc nghiệp chướng này, nếu không phải thì…”
Ánh mắt ông ta hiện lên vẻ oán hận: “Vĩnh Sinh Đại Đế tái sinh cũng không thể cứu được cái mạng chó của hắn!”
Nói xong, ông ta hóa thành một tia sáng, biến mất trên bầu trời.
Tộc Nam Cung.
Nam Cung Hàn ngồi trong điện, Sơn bá đang báo cáo trước mặt cô ta.
Một lúc lâu sau, Nam Cung Hàn nheo mắt nói: “Ông nói hắn không chỉ là một vị Đại Kiếm Đế, mà còn là một vị Võ Thần ư?”
Sơn bá gật đầu: “Đúng vậy!”