Trên hoang địa rộng mênh mông, Diệp Quân chậm rãi sải bước đi về phía đằng xa, tay phải hắn siết chặt thanh kiếm Từ Kính làm cho hắn.
Những lời Từ Nhu nói khiến hắn hiểu được, yếu kém chính là nguồn gốc tai họa.
Cho dù có lý do gì thì yếu kém đã là cái tội.
Mình rất cố gắng, cũng rất liều mạng nhưng có tác dụng gì?
Người nào sẽ quan tâm chứ?
Yếu chính là yếu!
Diệp Quân nhắm mắt lại, hắn tự giễu bản thân, một đạo lý đơn giản như thế mà đến giờ bản thân mình mới hiểu ra.
Mình đúng là một người thất bại.
Trước giờ mình luôn hy vọng duy trì ý chí ban đầu, nhưng sau khi biết mình có một người cha vô địch, ông nội vô địch cùng cô cô bất khả chiến bại, lẽ nào mình chưa từng buông thả sao?
Chắc chắn là có.
Cho dù là trước đây, hắn cũng chưa từng xem trọng Vĩnh Sinh Đại Đế, tại sao? Vì phía sau mình có người, thế nên mình không lo ngại điều gì.
Mà như Từ Nhu nói, nếu không có những người đó, Diệp Quân hắn chẳng là gì cả.
Chẳng là gì cả!
Cũng chẳng có tư cách để người ta lợi dụng.
Diệp Quân khẽ cười.
Lúc này hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Lúc này cuối cùng hắn cũng đã nhận rõ bản thân mình.
Rầm!
Lúc này, trước mặt hắn không xa, một hình nộm từ trên trời giáng xuống, hình nộm này cao mấy trượng, cả người đều được làm từ sắt đặc biệt, tay phải cầm một cái rìu khổng lồ, cả người toát ra khí tức cực mạnh.
Diệp Quân mở mắt ra, hắn nhìn hình nộm trước mặt không nói gì, lao thẳng đến.
Cùng lúc đó tay phải cầm cái rìu của hình nộm cũng lao đến trước.
Vèo!
Kiếm quang vỡ vụn, Diệp Quân bị đánh văng ra xa cả ngàn trượng, hắn vừa dừng lại, hình nộm đột nhiên cầm cây rìu lớn bổ xuống từ trên trời.
Thời không hơi rung chuyển, nhưng không hề hấn gì.
Diệp Quân lại cảm nhận được cảm giác áp bức khiến người ta nghẹt thở, hắn không dám sơ suất, chân phải giẫm mạnh xuống rồi biến thành kiếm quang lao lên trời.
Ầm!
Vừa phóng lên trời, Diệp Quân đã bị một sức mạnh đáng sợ đánh trúng rồi rơi xuống, ngay khi hắn rơi xuống đất…
Rầm!
Cả mặt đất rung lên dữ dội như có động đất, cực kỳ hãi hùng.
Nhưng Diệp Quân lại lao đến lần nữa.