Kiếm Chủ Thanh Sam lại nói: “Điểm xuất phát của cháu rất cao nên cần phải vững vàng, rất nhiều chuyện vẫn phải tự mình đối mặt, dù sao con đường của cháu cũng chỉ có mình cháu đi, hiểu không?”
Diệp Quân khẽ gật đầu nhưng không đáp lời.
Tự mình đi.
Ghi điểm.
Tình hình như vừa rồi thì vẫn không thể tự mình đi được.
Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Quân, Kiếm Chủ Thanh Sam lắc đầu khẽ cười: “Thằng nhóc cháu đấy, tâm tư của cháu còn nhiều hơn cả cha cháu nữa”.
Diệp Quân do dự một lúc rồi nói: “Đến mức độ nhất định có phải sẽ lạnh nhạt với tất cả mọi thứ trên đời không?”
Ánh mắt Kiếm Chủ Thanh Sam lóe lên vẻ ngạc nhiên: “Tại sao cháu lại nghĩ như thế?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Trong sách nói vậy”.
Kiếm Chủ Thanh Sam: “Đúng là sẽ như thế”.
Nói đến đây ông ấy bỗng nhìn Diệp Quân: “Cháu nghĩ Đại Đế rất mạnh, đúng không?”
Diệp Quân gật đầu.
Đại Đế quả thật rất lợi hại.
Dù cho hắn có kiếm Hành Đạo cũng không phải là đối thủ của đối phương.
Kiếm Chủ Thanh Sam nhìn vị Đại Đế bị ghim chặt ở bên ngoài, sau đó cười nói: “Người này đã được coi là cường giả đỉnh cấp nhất ở vũ trụ này, nhưng ở trong mắt ông, ông ta chỉ nhỏ bé như một con kiến, nếu không phải do ông ta ỷ lớn ăn hiếp nhỏ thì ông cũng không có hứng thú ra tay với ông ta”.
Diệp Quân lặng thinh không đáp.
Ông nội đang khoe khoang sao?
Không!
Hắn nghĩ ông nội thật sự rất lợi hại.
Kiếm Chủ Thanh Sam lại nói: “Tu đạo cũng như việc uống nước vậy, nóng lạnh tự khắc chỉ có bản thân mình biết. Đời người cần một quá trình, quá trình này bắt buộc tự mình trải nghiệm, cũng giống như cháu, cháu đi từ Quan Huyên đến đây, thực lực cũng tăng lên không ít chứ nhỉ?”
Diệp Quân gật đầu: “Vâng ạ”.
Đúng là như thế, trên đường đi đến đây, mặc dù chịu rất nhiều khổ sở nhưng phải nói là thực lực của hắn cũng đã tăng lên rất nhiều.
Kiếm Chủ Thanh Sam cười nói: “Nếu lúc đầu ông ra tay giúp đỡ cháu thì liệu cháu có được như hôm nay không?”
Diệp Quân im lặng không nói.
Kiếm Chủ Thanh Sam mỉm cười: “Vui buồn tan hợp, đủ loại cảm xúc đều phải trải qua một lần. Nếu không trải qua biệt ly sẽ không có niềm vui khi được hội ngộ, nếu không trải qua chết chóc thì sẽ không biết giá trị của cuộc sống”.
Ông ấy khẽ cười, sau đó nói: “Những lời nói văn vẻ nho nhã lại chẳng khiến người thoải mái chút nào, nói một cách đơn giản, ông nghĩ chỉ cần cháu không bị đánh chết thì nên chịu khổ một chút, như vậy cháu mới có thể trưởng thành nhanh hơn”.
Diệp Quân cạn lời.
Hắn nhận ra ông nội của hắn hơi cực đoan.