Nét mặt Diệp Quân cứng đờ.
Lúc này, An Nam Tịnh bên cạnh chợt nói: “Ông đừng có dạy linh tinh, thằng bé không phải ông, thời đại bây giờ cũng không phải thời đại của ông trước kia”.
Người đàn ông áo xanh trợn trắng mắt, nhưng cũng không cãi lại An Nam Tịnh.
Diệp Quân chợt nói: “Ông nội, phải giết người điên cuồng mới có thể nâng cao sức mạnh huyết mạch à?”
Người đàn ông áo xanh cười nói: “Phải, ý muốn giết người càng mạnh, sức mạnh chiến đấu cũng sẽ càng mạnh, sức mạnh huyết mạch của cháu còn yếu hơn cha của cháu, nhưng cũng bình thường thôi, hoàn cảnh trưởng thành của cháu khác với ông, không có ý muốn giết người mạnh mẽ cũng bình thường”.
Diệp Quân gật đầu: “Chỉ có thể từ từ tiến bộ thôi”.
Người đàn ông áo xanh cười khẽ, sau đó quay đầu nhìn Thanh Cổ ở cách đó không xa, tỏ vẻ bất mãn: “Người ngươi gọi đâu? Sao còn chưa đến?”
Thanh Cổ nhìn chằm chằm ông ấy: “Ngươi là ai?”
Người đàn ông áo xanh trước mắt khiến ông ta hơi bất an.
Người đàn ông áo xanh bình tĩnh đáp: “Ngươi không nghe thấy sao? Ta là ông nội của thằng bé!”
Ông nội của Diệp Quân!
Thanh Cổ cau mày, ông ta nhìn thoáng qua Diệp Quân, Diệp Quân gật đầu, nói với vẻ nghiêm túc: “Ông nội ruột của ta”.
Người đàn ông áo xanh cười to.
Thanh Cổ nhìn chằm chằm ông ấy: “Ngươi có biết tộc Tiên Linh của ta không?”
Người đàn ông áo xanh lắc đầu: “Nói thật thì chưa nghe thấy bao giờ”.
Sắc mặt Thanh Cổ hơi khó coi: “Dù là Thần Nhất năm đó cũng không dám khinh thường tộc Tiên Linh của ta như thế đâu!”
Người đàn ông áo xanh cười khẽ, đang định đáp lời thì vào lúc này, ông ấy chợt ngẩng đầu nhìn lên, thời không trong tinh không nứt ra, sau đó có hai người đàn ông chậm rãi bước tới.
Chính là Trí Sư và Tư Pháp Linh Quân.
Hai người bước ra, khi nhìn thấy dáng vẻ của Thanh Cổ và Thanh Nghiệp thì cả hai đều sửng sốt.
Sao hai người lại bị cố định một chỗ thế này?
Người đàn ông áo xanh chỉ vào Trí Sư và Tư Pháp Linh Quân: “Đây là người các ngươi gọi à? Sao lại yếu thế?”
Thanh Cổ: “…”
Tư Pháp Linh Quân nhìn người đàn ông áo xanh, ông ta cau mày: “Ông là ai?”
Người đàn ông áo xanh không thèm quan tâm đến Tư Pháp Linh Quân mà quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Cháu ra tay hay để ông nội giúp cháu?”
Diệp Quân nghiêm túc trả lời: “Đương nhiên là ông nội giúp cháu rồi”.
Người đàn ông áo xanh cười to, giơ tay lên rồi xoay một cái.
Oanh!