Cách đó không xa, sắc mặt Tu La Tịnh sa sầm, lão ta không giải thích, chỉ nhìn thoáng qua kiếm Thanh Huyên trong tay, sau đó lại biến thành một luồng kiếm quang chém về phía Huyết Thi, Huyết Thi giơ tay tung ra một quyền, máu phun trào.
Ầm!
Tu La Tịnh bị đánh văng ra xa cả ngàn trượng.
Sau khi dừng lại, sắc mặt Tu La Tịnh cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm kiếm Thanh Huyên trong tay: “Kiếm này có vấn đề, nó không có thần lực…”
Dứt lời, lão ta ngẩng đầu lên nhìn mọi người, sau đó lại nói: “Nó có vấn đề thật mà”.
Huyền Lập ở phía xa bỗng tức giận nói: “Tu La Tịnh, là kiếm có vấn đề hay là người? Hả?”
Các cường giả Huyền tộc đều tức giận nhìn lão ta.
Rõ ràng tộc Tu La không muốn cứu người.
Tín Du nhíu mày trầm tư một hồi, sau đó quay sang nhìn Diệp Quân bên cạnh, Diệp Quân nghiêm túc nói: “Chắc chắn kiếm không có vấn đề gì”.
Kiếm quả thật không có vấn đề, chỉ là hiện giờ hắn không trao quyền cho Tu La Tịnh này mà thôi.
Tín Du bước đến cạnh Diệp Quân, sau đó khẽ nói: “Ngươi nói ta biết thanh kiếm này có phải chỉ có ngươi mới dùng được không?”
Diệp Quân cảm thấy kinh ngạc, mẹ kiếp?
Hắn nhận ra hình như hắn đánh giá cô gái xinh đẹp này hơi thấp rồi.
Thấy Diệp Quân không đáp lời, Tín Du kéo góc áo Diệp Quân, sau đó lại nói: “Có phải không?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Thật ra người khác cũng có thể dùng”.
Tín Du ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Có phải cần được ngươi trao quyền không?”
Diệp Quân: “…”
Tín Du nhìn chằm chằm Diệp Quân, muốn tìm được chút đầu mối gì đó từ nét mặt của Diệp Quân, tiếc là Diệp Quân giả vờ rất giỏi, cực kỳ bình tĩnh.
Thế nhưng Tín Du nghĩ vẻ bình tĩnh này quá bất thường.
Tín Du vốn định nói gì đó nhưng lời vừa đến môi, cuối cùng vẫn không thốt thành lời.
Tộc Tu La và Huyền tộc đối xử với người ta thế nào?
Lúc này nếu mình muốn cầu xin Diệp công tử trượng nghĩa cứu giúp, vậy thì có vẻ quá thánh mẫu rồi.
Tín Du nhìn Tu La Tịnh sắc mặt tái xanh và đám người Huyền tộc đang tức giận, thầm thở dài, mọi chuyện đều do họ tự chuốc lấy.
Tu La Tịnh bỗng xoay người tức giận nhìn Diệp Quân, hai mắt như sắp phun ra lửa: “Kiếm này của ngươi có vấn đề”.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Vấn đề gì chứ?”
“Ngươi!”
Tu La Tịnh nhìn Diệp Quân chằm chằm, sát khí đó cứ như thực thể.
Diệp Quân khẽ cười: “Tịnh tộc trưởng, ông cũng hay thật, một câu kiếm có vấn đề là có thể
đẩy hết mọi tội lỗi lên đầu ta, nếu ông không muốn cứu người thật thì cứ nói thẳng, cần gì phải làm như thế?”