Vì bầu không khí này có gì đó không ổn lắm.
Diệp Quân cũng không nghĩ nhiều, chắp tay với hai người họ rồi chào: “Cháu chào bác trai, bác gái!”
Hắn coi Hiên Viên Lăng là bạn thì đương nhiên cũng sẽ tôn trọng bố mẹ của cô ấy.
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân: “Ngồi đi”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó đi đến ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
Người phụ nữ quan sát Diệp Quân, trong mắt có vẻ kinh ngạc, thanh niên này tới đây mà không hề khẩn trương chút nào, hơn nữa còn nho nhã lịch sự, ung dung không vội vàng.
Khí chất bất phàm!
Đây là đánh giá của người phụ nữ về Diệp Quân.
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân: “Cậu Diệp, từ lời nói việc làm của cậu, chắc cậu cũng không phải người bình thường, chắc là con cháu của thế gia đúng không?”
Diệp Quân gật đầu: “Cũng được coi là vậy”.
Người đàn ông trung niên lại hỏi: “Không biết là thế gia nào vậy?”
Diệp Quân đáp: “Nhà họ Diệp ạ”.
Nhà họ Diệp!
Người đàn ông trung niên cau mày.
Trong tứ đại gia tộc không có nhà họ Diệp, không chỉ tứ đại gia tộc không có mà những thế gia nhỏ hơn cũng không có nhà nào họ Diệp.
Ông ta không hề vì chuyện này mà cảm thấy khinh thường, ngược lại trong lòng càng thấy nặng nề hơn.
Khí phách của người đàn ông trước mặt chắc chắn không phải thế gia bình thường có thể bồi dưỡng ra được.
Lai lịch phi thường!
Đây là đánh giá của người đàn ông trung niên đối với Diệp Quân lúc này.
Diệp Quân đột nhiên nói: “Cô Lăng nói bác trai muốn gặp cháu ạ?”
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Nghe nói Lăng Nhi quen được một người bạn rất tốt, vậy nên tôi muốn gặp thử, mạo muội mời cậu Diệp đến đây, mong cậu lượng thứ”.
Nghe người đàn ông trung niên nói thế, Hiên Viên Lăng hơi sửng sốt, vì cô ấy rất ít khi thấy bố mình khách sáo với người khác như thế này.
Diệp Quân cười: “Bác trai nói quá lời rồi, cháu tới Yến Kinh lần đầu, lạ nước lạ cái, may nhờ có cô Lăng và nhà Hiên Viên giúp đỡ nhiều lần, theo lý mà nói cháu nên tới chào hỏi sớm hơn, nhưng vì một số việc vụn vặt nên hôm nay mới có thời gian, nói ra thì là cháu thất lễ”.
Người phụ nữ thấy Diệp Quân nho nhã lễ phép, trong mắt hiện lên ý cười.
Trong mắt người đàn ông trung niên hiện lên vẻ tán thưởng, vẻ mặt không còn nghiêm túc như trước: “Cậu Diệp, tôi nghe Lăng Nhi nói cậu là kiếm tu à?”
Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.
Người đàn ông trung niên liếc nhìn Hiên Viên Lăng, thấy ông ta nhìn tới, không biết vì sao Hiên Viên Lăng lại thấy hơi căng thẳng.
Thấy thế, người đàn ông trung niên thở dài trong lòng, con bé ngốc nghếch này, đến bố mình mà cũng nói dối.
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân, cười bảo: “Cậu Diệp, nếu cậu là kiếm tu thì chắc rất giỏi về kiếm nhỉ. Vừa khéo nhà Hiên Viên chúng tôi rất thích sưu tầm kiếm nổi tiếng, để Lăng Nhi đưa cậu đi xem nhé, nếu thích thì cậu có thể lấy một thanh mà phòng thân”.
Nói xong ông ta nhìn Hiên Viên Lăng: “Đưa cậu Diệp đến Kiếm Các xem đi”.
Hiên Viên Lăng gật đầu ngay: “Vâng”.
Nói xong cô ấy kéo Diệp Quân đi ra ngoài.
Mà điều khiến Diệp Quân hơi khó hiểu là Hiên Viên Lăng đang nắm tay hắn!
Nhìn hai người rời đi, người đàn ông trung niên trong sảnh khẽ thở dài: “Con bé này đến bố mẹ ruột mà cũng lừa”.