Thiếu niên lắc đầu: “Không phải ít mà là chỉ khi nào được Chân vũ trụ công nhận thì mới trở thành vũ trụ. vũ trụ Quan Huyên của ngươi thật ra rất nhỏ, còn không bằng một số thế giới lớn, nhưng các ngươi lại có Kiếm Chủ Nhân Gian từng dẫn người xâm nhập Chân vũ trụ, nhất chiến thành danh. Từ đó trở đi, Chân vũ trụ mới không thể không công nhận vũ trụ Quan Huyên trở thành vũ trụ”.
Kiếm Chủ Nhân Gian.
Diệp Quân không khỏi mỉm cười khi thấy người ở vũ trụ khác tôn kính cha mình đến vậy.
Bỗng dưng thấy tự hào vô cùng!
Tựa như dưới thế tục, nếu thế hệ trước sản sinh ra một vị đại tướng bảo vệ nước nhà thì đời sau chắc chắn cũng sẽ lấy đó làm kiêu ngạo.
Nhưng hắn biết vinh dự này thuộc về cha.
Hắn sẽ tự hào, nhưng sẽ không xem nó như của mình.
Vinh dự của hắn, hắn sẽ liều mạng để tạo nên.
Thiếu niên lại nói: “Mà hiện nay chỉ có một mình vũ trụ Quan Huyên là không phải xưng thần cống nạp cho Chân vũ trụ”.
Diệp Quân nhíu mày: “Xưng thần cống nạp?"
Thiếu niên cười khổ: “Ngươi sống ở vũ trụ Quan Huyên thì làm sao mà biết. Ta nói cho ngươi nghe, những thế giới khác đều phải cúi đầu xưng thần, cống nạp cho Chân vũ trụ, bằng không sẽ bị họ xua đại quân đến san thành bình địa. Theo ta được biết, Chân vũ trụ đã tấn công vũ trụ Quan Huyên không chỉ một lần, nhưng lần nào các ngươi cũng đứng vững, đúng là lợi hại!"
Diệp Quân không đáp.
Hắn chợt nghĩ đến mấy triệu thanh kiếm cắm chi chít trong mộ phần Kiếm Tông ở thư viện Quan Huyên.
Ngần ấy thanh kiếm đại diện cho mấy triệu kiếm tu đã bỏ mình.
Và còn vô số cường giả khác không đến từ Kiếm Tông.
Vũ trụ Quan Huyên là do thế hệ trước dùng chính sinh mệnh để bảo vệ.
Nghĩ đến đây, Diệp Quân chợt cảm thấy đôi vai mình nặng thêm nghìn cân.
Nặng. Quá nặng!
Thiếu niên kia lại hỏi: “Huynh đài xưng hô thế nào?"
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, đáp: “Diệp Quân”.
Thiếu niên ôm quyền: “Ta là Liên Song, đến từ thành Tiên Đế”.
Diệp Quân tò mò hỏi: “Liên huynh đã ở đây bao lâu rồi?"
Liên Song cười khổ: “Ba năm rồi”.
Ba năm?
Diệp Quân gật đầu, cảm thấy đúng là có hơi lâu thật.
Mà hắn lại không có ngần ấy thời gian.
Liên Song chần chừ lên tiếng: “Diệp huynh, thứ cho ta lỗ mãng, ban nãy ngươi nói đã cảm ngộ được..”.
Hắn ta biết hỏi như vậy là bất lịch sự, nhưng thấy Diệp Quân tính tình khiêm tốn dễ gần nên quyết tâm thỉnh giáo một phen.
Nếu đối phương không chỉ thì cũng không sao, cùng lắm là xin lỗi vậy.
Nhưng nếu đối phương sẵn lòng chỉ bảo thì có thể sẽ giúp hắn ta rất nhiều.
Bước lên võ đạo là phải tranh giành, nhưng không phải lúc nào cũng vứt não mà đi tranh, vẫn phải có lúc biết khiêm tốn.