Nam Lăng Nhất Nhất gật đầu nói: “Đúng thế, ta biết rất nhiều thuật pháp và vài cấm thuật, nhưng ta không thường đánh nhau”.
Diệp Quân hơi thắc mắc vẫn muốn hỏi gì đó, nhưng lúc này bên cạnh bỗng vang lên tiếng ồn ào.
Diệp Quân và Nam Lăng Nhất Nhất nhìn sang, chỉ thấy cổng thành đằng xa có một đám người đang bao vây một người, không đúng là nửa người nửa thú.
Đây là một người phụ nữ, tay chân cô ta đầy vảy màu đỏ, không chỉ thế trên mặt và nửa người trên cũng chi chít vảy màu đỏ, vừa nhìn trông rất đáng sợ.
Lúc này mọi người đang chỉ trỏ vào cô ta.
Nam Lăng Nhất Nhất bỗng nói: “Đây là yêu nhân”.
Diệp Quân nhìn Nam Lăng Nhất Nhất: “Yêu nhân?”
Nam Lăng Nhất Nhất gật đầu, khẽ nói: “Là sinh linh được sinh ra sau khi yêu thú và loài người kết hợp, nếu yêu thú và con người đều rất mạnh thì điểm xuất phát của đời sau mà họ sinh ra rất cao, có thể tự do biến hóa hình người hoặc yêu thú nhưng nếu chỉ có một bên rất mạnh, bên còn lại rất yếu thì sẽ biến thành yêu nhân… nói cách khác người không ra người, yêu không ra yêu”.
Diệp Quân lại nhìn yêu nhân đó, yêu nhân không lớn tuổi, có vẻ chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, mặt vẫn còn non nớt nhưng ánh mắt cô ta lại cực kỳ lạnh lẽo.
Nam Lăng Nhất Nhất khẽ nói: “Yêu tộc không nhận cô ấy, loài người cũng không nhận, thứ đợi chờ cô ta chỉ là bị bán đi làm nô lệ”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó đi về phía yêu nhân đó.
Nam Lăng Nhất Nhất vội vàng đi đến.
Người xung quanh đều chỉ trỏ yêu nhân trong lồng, tiếng cười chế giễu không ngừng, rất chói tai.
Diệp Quân đi đến trước lồng, hắn nhìn yêu nhân trẻ tuổi đó, sau đó nhìn người đàn ông mập bên cạnh: “Cô ấy giá bao nhiêu?”
Nghe thế mọi người đều nhìn Diệp Quân.
Người đàn ông mập nhìn Diệp Quân, sau đó cười nói: “Vị công tử này muốn mua à?”
Diệp Quân gật đầu.
Người đàn ông mập nhìn Diệp Quân: “Một vạn kim tinh”.
Một vạn!
Nghe thế mọi người đều sửng sốt.
Đây không phải là một con số nhỏ.
Diệp Quân lại không nói gì nhiều, lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho người đàn ông, người đàn ông nhìn một cái rồi cất chiếc nhẫn đi: “Bây giờ cô ấy là của ngươi rồi”.
Nói rồi hắn ta xoay người đi.
Lúc này yêu nhân đó nhìn người đàn ông mập đã rời đi đó.
Diệp Quân nhìn mọi người: “Giải tán được rồi đấy”.
Mọi người cũng không ở lại lâu, xoay người đi.
Nhưng lúc đi vẫn còn chỉ chỉ trỏ trỏ yêu nhân đó.
Diệp Quân nhìn yêu nhân trước mặt, yêu nhân cũng đang nhìn chằm chằm hắn.
Diệp Quân nói: “Ngươi tự do rồi”.
Yêu nhân cười gằn: “Loài người, ngươi muốn giở trò gì thế?”
Diệp Quân nhìn yêu nhân: “Không cam lòng, tức giận, hận, muốn thay đổi số phận của bản thân thì phải liều mạng. Ta cứu cô chỉ có hai nguyên nhân, một là ta nhất thời có lòng lương thiện, hai là một vạn kim tinh không nhiều với ta, ta vẫn có thể trả nổi, chỉ vậy thôi”.
Yêu nhân nhìn Diệp Quân: “Ta là một yêu nhân bình thường, hôm nay ngươi thiện lương, sau này sẽ không nhận được hồi đáp. Ý nghĩ sau khi cứu người, người được cứu sau này trở thành vương giả quay về trả ơn ngươi chỉ tồn tại trong tiểu thuyết mất não thôi”.
Nam Lăng Nhất Nhất bật cười.