Người đàn ông trung niên thay đổi sắc mặt, trong lòng hơi khiếp sợ, mẹ kiếp, tên này vừa gặp mặt đã tặng Tổ Nguyên rồi?
Thấy cảnh này, Nhị Nha bĩu môi, ông cháu này đang tán gái.
Tần Quan nhìn Diệp Quân, bà ấy cười khẽ, trong nụ cười còn chứa đựng sự bất đắc dĩ.
Bà ấy có thể cảm nhận được thật ra Diệp Quân không có ý đồ gì cả, hắn chỉ muốn cảm ơn sự giúp đỡ của cô gái trước mắt mà thôi.
Nhưng hắn không biết rằng hành động thế này rất dễ lấy được thiện cảm của phụ nữ.
Cũng giống như ở thế giới bình thường, nếu một người đàn ông hào phóng khác thường thì chắc chắn cũng sẽ được phụ nữ thích.
Mà bây giờ linh khí quý giá nhất trong thiên địa, thằng nhóc này cũng nói tặng là tặng!
Điều này đã không đơn giản là hào phóng nữa rồi.
Mà là vô cùng hào phóng!
Lúc này, Dạ Nam Tình cũng thấy rất ngạc nhiên, cô ta nhìn về phía Diệp Quân: “Cho ta ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Dạ Nam Tình nhìn hắn: “Tại sao?”
Diệp Quân cười nói: “Lúc trước nếu không nhờ Nam Tình cô nương ra tay giúp đỡ, e rằng ta đã chết từ lâu rồi, so với ơn cứu mạng, Tổ Nguyên này có là gì đâu”.
Nhưng Dạ Nam Tình lại lắc đầu: “Không có ta, ngươi vẫn có thể rời đi, ta không thể lấy Tổ Nguyên này được”.
Người đàn ông trung niên bên cạnh muốn nói lại thôi.
Ông ta rất muốn nói là: “Nhận lấy đi!
Đây là Tổ Nguyên!
Tổ Nguyên đó!
Một Tổ Nguyên không chỉ có thể giúp tăng rất nhiều tuổi thọ, mà còn có thể tăng cao thực lực, đặc biệt là có tác dụng rất lớn với Dạ Nam Tình hiện tại, vì cô ta vẫn chưa hoàn toàn khôi phục thực lực.
Nghe thấy lời của Dạ Nam Tình, Diệp Quân cười khổ: “Bây giờ chúng ta trở nên xa lạ như thế rồi sao?”
Dạ Nam Tình nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ngày đó ở đế quốc Vĩnh Dạ, ta bị Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả bao vây tấn công, ta nhờ cô giúp đỡ, mà cô cũng không từ chối, thẳng thừng giúp ta ngăn cản cao thủ của gia tộc Đệ Nhất, ơn tình này ta vẫn luôn nhớ kỹ trong lòng. Trong lòng ta, so sánh với tình nghĩa lúc trước, một Tổ Nguyên hoàn toàn chẳng là gì cả”.
Dạ Nam Tình nhìn Diệp Quân trước mặt, nội tâm bình tĩnh chợt như có một tảng đá rơi xuống, dâng lên từng trận rung động, nhưng cô ta vẫn lắc đầu từ chối: “Quá quý giá”.
Trước đây cô ta giúp đỡ cũng chỉ là tiện tay, chỉ tiện tay mà đổi lấy một Tổ Nguyên, cô ta cảm thấy không có đạo đức cho lắm.
Thấy Dạ Nam Tình lại từ chối một lần nữa, trong mắt Tần Quan lộ vẻ ngạc nhiên, hơi bất ngờ, như nghĩ đến điều gì, nét mặt bà ấy trở nên hơi kỳ lạ.
Bà ấy có suy nghĩ sâu xa hơn.
Cô nương này không nhận Tổ Nguyên, e rằng không phải vì nó quá quý giá, có lẽ cô ta đang nói với Diệp Quân, lúc trước cô ta giúp đỡ chỉ là vì muốn giúp đỡ, cũng không cần phải báo đáp…
Nghĩ đến đây, Tần Quan lắc đầu cười khẽ, thằng nhóc chết tiệt này…