Người phụ nữ cũng không ra tay giúp đỡ, chỉ yên lặng quan sát, nhìn thấy sức chiến đấu của Diệp Quân giờ phút này, bà ấy cũng hơi kinh ngạc.
Sức chiến đấu này quả thực mạnh ngoài sức tưởng tượng.
Đương nhiên, một phần lớn nguyên nhân là bởi vì huyết mạch phong ma, lúc này huyết mạch phong ma đã mạnh hơn rất nhiều lần so với thời đại ban đầu.
Bình thường, trong một gia tộc, có một tiên tổ mạnh đã rất hiếm. Tuy nhiên, nhà họ Dương lại có hai người cực mạnh, mà Diệp Quân là thế hệ thứ ba, vừa hay là người được hưởng lợi lớn nhất từ huyết mạch này.
Đối với Diệp Quân, trước mắt uy lực của huyết mạch phong ma này không có giới hạn.
Chỉ cần hoàn toàn thức tỉnh, không bị áp chế thì hắn có thể không ngừng hấp thụ được sức mạnh huyết mạch, hơn nữa sức mạnh huyết mạch này sẽ càng ngày càng mạnh.
Không điên cuồng thật sự thì không sống được.
Đương nhiên, cũng có nhược điểm, đó là trong lúc hoàn toàn thức tỉnh thì hắn thật sự không có thần trí, là một con dã thú chém giết điên cuồng không hơn không kém.
Càng giết càng mạnh!
Xa xa, số người bị Diệp Quân giết càng lúc càng nhiều, lúc này đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đã không còn ý chí chiến đấu, đặc biệt sau khi nhìn thấy hai huynh đệ của tộc Đệ Nhất bị chém chết.
Hai người liên thủ thì bọn chúng hoàn toàn không phải là đối thủ!
Lúc này, người đàn ông trung niên đưa ra quyết định dứt khoát: “Rút lui!"
Rút!
Nghe ông ta nói vậy, mọi người lập tức xoay người, chạy trốn khỏi Tuế Nguyệt trường hà.
Diệp Quân cầm kiếm trong tay đuổi theo, không chút do dự.
Bởi vì có Chân thụ trợ giúp, hắn căn bản không cần lo lắng việc tiêu hao linh khí, có thể một mực chiến đấu.
Sự kết hợp giữa Chân thụ, cây thần tự nhiên và huyết mạch phong ma thật hoàn hảo!
Nhìn thấy Diệp Quân cầm kiếm đuổi theo, người phụ nữ váy đen cũng không ngăn cản, mà còn đi theo.
Ngăn cản ư?
Bà ấy sẽ không ngăn cản!