Sau khi Diệp Quân và Sậu Nguyên biến mất không lâu, một hư ảnh bỗng xuất hiện, hư ảnh ngẩng đầu nhìn phía cuối tinh hà, sau đó xoay người biến mất khỏi đó.
Trên đường đi, Diệp Quân bỗng hỏi: “Sậu Nguyên tiền bối, sao ông biết được tung tích của Đại Chu đó?”
Hắn biết nền văn minh vũ trụ bình thường đều rất thận trọng với vị trí vũ trụ nền văn minh của mình.
Sậu Nguyên nói: “Cậu Diệp xưng hô như vậy, ta không dám nhận, cậu gọi ta là Lão Nguyên được rồi”.
Thấy phản ứng của Sậu Nguyên như thế, Diệp Quân khẽ cười, cũng nghe theo ông ta: “Được”.
Sậu Nguyên gật đầu, sau đó nói: “Ta và Hữu Lão bên cạnh Phạn cô nương nói chuyện cũng hợp nhau nên bọn ta để lại cách thức liên lạc của nhau”.
Diệp Quân cười nói: “Thì ra là thế”.
Nói xong, hai người cũng không nói gì thêm, tăng nhanh tốc độ.
…
Đại Chu.
Trước một đại điện, một người đàn ông áo trắng ngồi trên bậc thềm bằng đá yên tĩnh đọc sách.
Người này chính là Chu Mục – Nhị hoàng tử.
Phía sau Chu Mục còn có một ông lão tay cầm cái phất trần, ông lão mặc áo đạo sĩ, rất chỉnh tề.
Lúc này một người đồ đen bỗng xuất hiện trước mặt Chu Mục, người đồ đen hơi cúi người với Chu Mục, sau đó nói: “Nhị điện hạ, Ám Trầm đã chết”.
“Ồ”.
Chu Mục rất bình tĩnh: “Hắn sử dụng mấy nhát kiếm?”
Người đồ đen trầm giọng nói: “Một nhát kiếm”.
Chu Mục nhíu mày, gã ngẩng đầu lên nhìn người đồ đen: “Chỉ một nhát kiếm ư?”
Người đồ đen gật đầu: “Vâng”.
Chu Mục lặng thinh một lúc rồi thấp giọng nói: “Thú vị đấy”.
Thật ra đám người đi tìm Diệp Quân trước đó không phải do Tứ hoàng tử phái đi mà là gã.
Mục đích rất đơn giản, muốn dựa vào danh nghĩa Tứ hoàng tử để thăm dò thực hư của Diệp Quân.
Dĩ nhiên gã không sợ bị lộ, bây giờ chết không đối chứng, sao mà lộ được?
Chu Mục nói: “Lui xuống đi”.
Người đồ đen lại nói: “Hắn đang trên đường đến Đại Chu”.
Nói rồi y lặng lẽ lùi ra ngoài.