Người đàn ông áo xanh nhẹ nhàng nói: “Ban đầu, người của hệ Ngân Hà nghèo đến mức không thể ra khỏi tinh vực của bọn họ, cháu biết vì sao không?”
Diệp Quân đáp: “Thực lực không đủ”.
Người đàn ông áo xanh lắc đầu cười: “Quả thực cháu chưa đủ mạnh, nhưng cụ thể hơn là tốc độ của bọn họ không đủ nhanh. Ví dụ, bọn họ có thể lợi dụng một số phương pháp đặc biệt để quan sát nền văn minh hàng nghìn năm trước, nhưng bọn họ nhìn thấy lại là cảnh tượng mấy nghìn năm trước…”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Thời gian!”
Người đàn ông áo xanh cười lớn: “Không hổ là cháu trai ta, thật thông minh”
Diệp Quân: “…”
Người đàn ông áo xanh nói tiếp: “Thời gian là quy tắc vô hình trong vũ trụ, quy tắc này ban đầu là để bảo vệ các nền văn minh vũ trụ, bởi vì tốc độ của mọi người đều chậm, vì vậy cho dù phát hiện ra nhau thì cũng không thể gặp mặt. Nhưng về sau, mọi người đã thông qua tu luyện để mạnh hơn, cho nên các nền văn minh mới va chạm, gây ra chiến tranh, vũ trụ ngày càng loạn…”
Vẻ mặt Diệp Quân dần trở nên nghiêm túc: “Ý của ông nội là nếu cháu muốn tạo ra trật tự mới và giải quyết mâu thuẫn giữa các nền văn minh vũ trụ thì có thể dùng phương pháp này?”
Người đàn ông áo xanh mỉm cười: “Đúng vậy, đương nhiên ông còn có ý khác…”
Diệp Quân nói: “Thời gian tu luyện”.
Người đàn ông áo xanh cười lớn, trong mắt tràn đầy niềm vui.
Ông ấy muốn Diệp Quân tự mình đi trên những con đường này, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhắc nhở cho hắn, nhưng cũng đã từng để Diệp Quân đi qua rất nhiều đường vòng.
Có thể nói rằng ông ấy đã chỉ ra một con đường cho Diệp Quân, Diệp Quân chỉ cần đi theo con đường này là được.
Trên con đường tu luyện mênh mông này, muốn tránh đường vòng đã là tài giỏi lắm rồi.
Thời gian!
Diệp Quân lại nghĩ đến thời không đặc biệt mà cô cô váy trắng để lại…
Nghĩ đến đây, Diệp Quân lắc đầu cười, trong lòng cảm thấy ấm áp, mặc dù cô cô váy trắng không nói rõ với hắn những chuyện này, nhưng bà ấy đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện.
Thời gian!
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn tinh không sâu thẳm, nhẹ nhàng nói: “Tháp gia, tương lai thời đại này sẽ là của ta”.
Có người thân tài giỏi như vậy, sao phải lo đại sự không thành?
Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Là của chúng ta”.
Diệp Quân: “…”
Chúng ta cùng nhau!
Diệp Quân bật cười: “Đúng, không thể quên Tháp gia được”.
Tiểu Tháp cũng nở nụ cười.
Lúc này, người đàn ông áo xanh đột nhiên nói: “Nhóc con, ta đi đây”.
Diệp Quân nhìn về phía người đàn ông áo xanh: “Ông không chào tạm biệt An tiền bối sao?”
Người đàn ông áo xanh cười nói: “Thôi khỏi”.