Sở phu nhân bình tĩnh nói: “Đừng để ý đến vấn đề thể diện, Sở Cung chúng ta có thể tồn tại nhiều năm dưới con mắt của khu vực Tiên Linh như vậy đều dựa vào sự không biết xấu hổ, sẵn lòng nhận là sợ, nhận thua, nhận là tùy tiện, hiểu không?”
Thanh niên áo trắng lặng thinh.
Sở phu nhân khẽ nói: “Thể diện là thứ mà khi con có thực lực, nó tự khắc sẽ đến”.
Thanh niên áo trắng khẽ gật đầu: “Con hiểu rồi”.
Sở phu nhân ngẩng đầu lên nhìn trời, đáy mắt hiện lên vẻ không cam lòng.
Phải biết rằng, năm đó Sở Cung ngang tài ngang sức với khu vực Tiên Linh, còn bây giờ Sở Cung lại chỉ có thể lang thang ở đây, hơn nữa còn phải giả vờ đáng thương mới được.
Thế nên bà ta không thể từ bỏ bất kỳ cơ hội nào để vực dậy Sở Cung.
Lần này giành được ghi chép của Thần Nhất chắc chắn là một cơ hội tốt với Sở Cung.
…
Sau khi đi theo Trấn Thiên về đến Trấn tộc, Diệp Quân quay lại Tiểu Tháp, không đến một canh giờ sau, cơ thể hắn đã hồi phục.
Sau khi cơ thể hồi phục, Diệp Quân nhắm mắt lại.
Mặc dù bây giờ kiếm ý của hắn đã đạt đến thần tính nhưng vẫn không thể làm gì cường giả bảy phần thần tính, cho dù có thêm sức mạnh huyết mạch cũng không được.
Thực lực vẫn không đủ.
Còn lâu mới đủ.
Diệp Quân khẽ lắc đầu, đẩy hết những ý nghĩ nôn nóng ra ngoài, hắn cố gắng khiến bản thân bình tĩnh.
Không đánh lại thì đành vậy, không cần thiết phải nôn nóng vì chuyện này, phá hỏng tâm cảnh.
Nhận mình yếu chẳng phải là chuyện khó gì.
Nghĩ đến đây, tâm cảnh của Diệp Quân dần trở nên bình tĩnh lại, tức giận và không cam lòng khiến bản thân hắn trở nên mạnh hơn, nhận rõ hiện thực.
Điều hắn phải làm hiện giờ là làm sao để nâng cao thực lực của mình, Diệp Quân lại nhắm mắt lại: “Tháp gia, giúp ta với”.
Lần này hắn phải bắt đầu nghiên cứu thời không đặc biệt mà cô cô váy trắng để lại, hắn muốn mượn thời không này để tạo ra một môn kiếm kỹ đặc biệt.
Cũng may thời không đặc biệt này không bài xích hắn, không chỉ thế mà còn để mặc hắn thăm dò và nghiên cứu.
Hơn nữa tất nhiên sự trợ giúp của Tháp gia cũng rất quan trọng, dù sao bây giờ nó cũng đã hợp một thế với thời không đặc biệt kia, nếu không có nó trợ giúp và phối hợp, việc nghiên cứu của Diệp Quân sẽ trở nên rất khó khăn.
Chẳng mấy chốc, Diệp Quân dần hợp thành một thể với thời không đặc biệt đó.
Sau khi hợp làm một với thời không đặc biệt đó, Diệp Quân cảm nhận được sự khác biệt lớn nhất giữa thời không đặc biệt này với thế giới bên ngoài là tốc độ thời gian.
Một ý nghĩ bỗng xuất hiện trong đầu Diệp Quân.
Nếu dung hợp kiếm của mình với thời không đặc biệt này thì sẽ thế nào?
Nghĩ đến đây, Diệp Quân lập tức làm ngay, hắn bắt đầu dung hợp kiếm của mình với thời không đặc biệt này nhưng vừa bắt đầu làm, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, cùng lúc đó cơ thể hắn trở nên hư ảo.
Diệp Quân hoảng sợ, vội dừng lại.
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Không được, thực lực hiện giờ của ngươi vẫn không thể dung hợp với thời không này”.
Diệp Quân lặng thinh, sắc mặt hơi khó coi.