Ông cũng muốn lắm!
Nhưng bây giờ không thể, Diệp Quân là Vương của vũ trụ Quan Huyên!
Diệp Tiêu cười: “Chẳng phải con và Tiểu Ca chuẩn bị thành hôn sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Tiêu cười khẽ: “Chuyện của con là chuyện của Diệp tộc ta, con thành thân đương nhiên cũng phải thông báo cho tiên tổ Diệp tộc ta”.
Nói rồi ông đi sang một bên, thắp ba cây nhang rồi cúi đầu thật sâu trước linh bài tiên tổ Diệp tộc.
Mà lúc này, Diệp Quân cũng đi tới trước mặt Diệp Tiêu, cầm ba cây nhang đang định hành lễ thì Diệp Tiêu ngăn lại, ông nhìn Diệp Quân: “Tiểu Quân, thân phận của con…”
Diệp Quân cười: “Con là người của Dương tộc, cũng là người của Diệp tộc!”
Nói rồi hắn cầm ba cây nhang lên cúi đầu thật sâu trước tiên tổ của Diệp tộc: “Tổ tiên Diệp gia xin hãy che chở cho con!”
Rắc rắc!
Đột nhiên mấy chục linh bài nứt ra.
Diệp Quân ngẩn người.
Người của Diệp tộc cũng sửng sốt.
Gì thế này?
Diệp Quân hoàn toàn chết lặng.
Hắn không hề làm bừa!
Lúc này Tiểu Tháp chợt nói: “Bọn họ bảo vệ ngươi cái quái gì! Họ không gánh nổi nhân quả của ngươi!”
Diệp Quân hơi xấu hổ.
Người của Diệp tộc nhìn nhau, đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Diệp Quân do dự, cắm ba cây nhang vào lư hương rồi lại nói: “Chư vị tiên tổ, con không cần mọi người bảo vệ nữa đâu, mọi người cứ yên nghĩ!”
Mọi người: “…”
Một lúc sau, trong điện chỉ còn lại Diệp Quân, Nạp Lan Ca và Diệp Tiêu. Diệp Tiêu nhìn hai người trước mặt, nở nụ cười vui vẻ.
Mối hôn sự này do ông định ra!
Thấy hai người cuối cùng cũng tu thành chính quả, đương nhiên ông rất vui.
Diệp Tiêu chợt hỏi: “Diệp Khải…”
Diệp Quân cười đáp: “Diệp Khải đệ tu luyện ở thư viện, bây giờ đã đạt tới cảnh giới Chí Tiên rồi ạ”.
Chí Tiên!