Chu Phạn gật đầu: “Sợ”.
Dứt lời, cô ta cười nói: “Mà cũng không sợ”.
Diệp Quân bật cười, hắn kéo Chu Phạn bước xuống bậc thang cuối cùng.
Ầm!
Một cột sấm chớp bỗng xuyên qua mây đen đánh thẳng xuống.
Trời đất chấn động.
Ngay lúc này, Diệp Quân bỗng xòe tay ra, một đốm lửa xuất hiện trong tay phải hắn.
Chỉ một tích tắc trời đất bỗng trở nên yên tĩnh.
Cột sấm chớp đó dừng ở giữa không trung, không dám đánh xuống nửa tấc.
Mắt Chu Đế tròn xoe, sắc mặt trắng bệch.
Hai tay Chu Mục siết chặt, nhìn chằm chằm ngọn lửa trong tay Diệp Quân, sắc mặt dần trở nên nhợt nhạt.
Trong chỗ tối xung quanh, rất nhiều ông lớn hóa đá.
Lửa Thiên Hành!
Đương nhiên là họ nhận ra lửa Thiên Hành, hoàng thất Đại Chu có rất nhiều sách cổ viết về lửa Thiên Hành, dù sao thì hiện nay nền văn minh Thiên Hành là vũ trụ nền văn minh cấp năm duy nhất được biết đến.
Một khi lửa Thiên Hành xuất hiện tức có nghĩa là tiêu diệt thế gian.
Lúc này lửa Thiên Hành xuất hiện trong tay thiếu niên này.
Thiếu niên này đến từ nền văn minh Thiên Hành.
Đây là suy nghĩ của tất cả mọi người ngay lúc này.
Hữu Lão ở đằng xa nhìn lửa Thiên Hành trong tay Diệp Quân, run giọng nói: “Đây là lửa Thiên Hành…”
Sậu Nguyên bình tĩnh nói: “Lửa Thiên Hành cũng chỉ thế”.
Hữu Lão quay đầu nhìn Sậu Nguyên, mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Lúc này Chu Phạn bên cạnh Diệp Quân cũng khá kinh ngạc, cô ta biết chắc là Diệp Quân có con át chủ bài nhưng cô ta không ngờ Diệp Quân lại lấy một ngọn lửa Thiên Hành ra.
Lẽ nào hắn đến từ nền văn minh Thiên Hành?
Chu Phạn quay sang nhìn Diệp Quân, hơi bất ngờ, nhưng nhiều hơn là chấn động.
Diệp Quân ngẩng đầu lên: “Hoàng Đế Đại Chu đang ở đâu?”
Giọng nói được hắn thêm huyền khí vào nên lan đi khắp nơi, cả Đại Chu đều nghe thấy rất rõ.
Hoàng Đế Đại Chu đang ở đâu?
Tất cả người dân trong Đại Chu đều tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó là tức giận, lại dám vô lễ như thế à?
Các cường giả đỉnh cấp ẩn nấp trong tối ở xung quanh Diệp Quân đều không dám lên tiếng.