Khi nhìn thấy phương hướng Tiểu Bạch và Diệp Quân rời đi, sắc mặt Triệu thành chủ thoáng chốc thay đổi, ông ta lập tức hét to: “Ngăn cản bọn họ”.
Nhưng xung quanh không có một ai dám lên!
Vì thực lực của Diệp Quân cũng rất đáng sợ.
Thấy điều này, dù Triệu thành chủ kia rất tức giận nhưng ông ta cũng đành chịu, chỉ có thể tự mình đi ngăn cản, nhưng ông ta vừa ra tay, Nhị Nha đã lập tức đánh một quyền về phía ông ta.
Sắc mặt Triệu thành chủ trở nên dữ tợn: “Cút đi!”
Dứt lời, ông ta lại đọ sức với Nhị Nha.
Nhưng sức mạnh của ông ta hoàn toàn không bằng được Nhị Nha, vì thế lại bị Nhị Nha đánh lui một lần nữa.
Có điều lần này Triệu thành chủ cũng không dừng lại mà liều mạng tấn công Nhị Nha.
Thấy thế, Thanh Tri và Thanh Đại đưa mắt nhìn nhau, bọn họ biết chắc chắn bảo bối mà Tiểu Bạch phát hiện rất quan trọng với Triệu thành chủ.
Hai cô gái lập tức đuổi theo Tiểu Bạch và Diệp Quân.
Phía xa, Tiểu Bạch dẫn theo Diệp Quân chạy như điên, cuối cùng hai người đi tới một cung điện bí ẩn.
Trước cung điện có một ông lão áo đen, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quân và Tiểu Bạch với nét mặt vô cùng đề phòng.
Tiểu Bạch chỉ móng vuốt về phía ông lão, sau đó chỉ sang bên cạnh, hàm ý đã rất rõ ràng.
Ông lão áo đen trầm giọng nói: “Không có lệnh của Thành chủ không ai được đến gần nơi này, các người…”
Tiểu Bạch lập tức lấy búa lửa ra.
Diệp Quân cũng cầm lấy kiếm Thanh Huyên.
Thấy cảnh này sắc mặt ông lão áo đen hơi thay đổi, sau đó nói: “Hai người cứ tự nhiên”.
Sau đó ông ta lập tức xoay người bỏ chạy.
Ông ta chỉ là một người giữ cửa, bây giờ cũng không cần thiết phải liều mạng vì chút bổng lộc kia làm gì.
Rất không đáng giá!
Dù sao đồ cũng đâu phải của ông ta.
Sau khi ông lão áo đen rời đi, Diệp Quân và Tiểu Bạch xông thẳng vào trong cung điện, bên trong có một vòng tay màu vàng lơ lửng, xung quanh vòng tay này có những phù văn bí ẩn.
Diệp Quân tò mò nhìn vòng tay kia: “Đây là gì vậy?”
Tiểu Bạch chớp mắt nhưng không vung móng vuốt.
Lúc này vòng tay kia đột nhiên khẽ rung, sau đó nó bộc phát ra một sức mạnh bí ẩn, sức mạnh bao phủ khắp xung quanh.
Diệp Quân cau mày, cũng không cảm nhận được điều gì khác thường.
Nhưng sau đó sắc mặt hắn thoáng chốc thay đổi, vì hắn phát hiện tuổi thọ của mình đang mất đi.
Hơn nữa chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, hắn đã mất đi trăm năm tuổi thọ!